“Ngũ đệ, Tam ca muốn tặng ngươi một món quà nhỏ.”
Kỳ Ế ôm một cái áo ngủ bằng gấm trong lòng, nhẹ nhàng nhưng quỷ mị đi tới phòng của lão Ngũ.
“Ố ồ, Tam ca, thứ đồ chơi gì vậy?”
Kỳ Ế ném áo ngủ bằng gấm trong tay lên giường lão Ngũ, bỏ lại một câu “Ngươi tự xem đi!” rồi đi mất. Lão Ngũ thích thú thu quạt lại, cao hứng tới gần mở áo ngủ bằng gấm ra, sau khi thấy rõ thứ “đồ chơi” bên trong áo, cả kinh đến nỗi ngay cả tai lẫn đuôi đều dựng thẳng.
“Đại, đại tẩu!?”
Thương Huyền ngẩng đầu lên nhìn nhìn hắn, mắt khép hờ, hai má ửng hồng, giơ tay nắm chặt lấy y phục của lão Ngũ, thân thể không tự chủ cọ lên người hắn.
“Kỳ Mặc……ta nóng quá……nóng quá……Kỳ Mặc……”
“Đại tẩu, ta không phải là đại ca! Ngưu Ngưu………Ngưu Ngưu cứu ta~” Lão Ngũ không dám hành động tùy tiện, đành phải gọi viện binh, “Ngưu thần” Ngưu thúc đã quen thay hắn dọn dẹp bãi chiến trường vội vọt vào phòng, cố gắng đỡ Thương Huyền sang một bên.
“Tiểu tổ tông của ta ơi, ngươi lại gặp rắc rối rồi, ai………Thương công tử, nhìn ngươi không được ổn lắm, có muốn về phòng nghỉ ngơi không?”
Tứ chi Thương Huyền vốn đang nhũn ra, hai mắt mờ sương, đột nhiên dùng lực mạnh đẩy Ngưu thần ra, đỡ lấy giường, vẻ mặt đề phòng.
“Đừng đụng vào người ta! Các người là ai?” Một tay sờ sờ eo, kiếm Thanh Vân vẫn luôn dùng lại không có trên người. Thần trí Thương Huyền không rõ ràng, trừng mắt nhìn hai người trước mặt, sát khí quanh thân
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-su-dieu-giao-dao-si-cua-ho-yeu/9525/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.