“Đại thiếu phu nhân, người tỉnh lại rồi.”
Thương Huyền vừa mở mắt, bên tai liền truyền đến một giọng nói ngọt ngào.
“Bây giờ là mấy giờ rồi?” Thương Huyền chớp chớp đôi mắt nhức mỏi, nhìn đỉnh giường khắc hoa tinh xảo, có phần hoảng hốt. Hắn rõ ràng chỉ là một đạo sĩ tầm thường của phái Thanh Vân, thế mà lại thành thân với một hắc yêu hồ, còn…. còn…. chuyện đêm qua thật là hoang đường!
“Mới rạng sáng thôi ạ. Đại thiếu nãi nãi muốn mặc y phục?”
“Làm phiền ngươi.” Thương Huyền giơ tay xoa mi tâm, chống tay xuống đầu giường ngồi dậy.
“Không phiền. Tiểu nô là Lãnh Thu, phụ trách hầu hạ đại thiếu phu nhân người.” Lãnh Thu buộc màn che lại, hai tay dâng lên một bộ y phục vải dệt trắng tuyết tới trước giường.
“Gọi Thương Huyền là được rồi, cái danh đại thiếu phu nhân Kỳ gia này, ta chưa bao giờ đồng ý nhận.” Hai mắt Thương Huyền chợt lóe lên sự tức giận, cầm lấy tiết khố đặt bên trên lớp y phục, xoay lưng mặc vào.
Lãnh Thu nhìn thấy dấu tay xanh tím trên mông Thương Huyền, le lưỡi một cái, trên mặt vẫn là nụ cười tươi rói hoạt bát.
“Công tử muốn dùng bữa chưa?” Lãnh Thu tự động sửa miệng, tục danh của chủ mẫu, không phải là thứ mà họ có thể gọi tùy tiện.
“Không cần.”
Thương Huyền buộc chặt dây đai, đi giày bước ra khỏi phòng, bắt đầu bài tập rèn luyện mỗi sáng. Hắn tìm một chỗ yên tĩnh để ngồi, ngồi thiền đúng một canh giờ, ngồi thiền xong, lại đến đình viện luyện kiếm pháp. Cho dù trong tay Thương Huyền
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-su-dieu-giao-dao-si-cua-ho-yeu/9514/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.