Chương trước
Chương sau
Mạc Hàn nhuốt nước bọt, căng thẳng nói:"Anh đã nghĩ rất nhiều, cũng đã viết

ra cả một trang giấy, dùng hai ngày mới tập nói trôi chảy được, nhưng không hiểu sao giờ phút này lại căng thẳng đến mức một câu cũng không nhớ ra được. Nếu em thấy thiệt thòi, sau này mỗi ngày trước khi đi ngủ anh sẽ đọc một lần cho em nghe, còn hiện tại, có thể cho anh nợ được không. Ngữ Tịch, em đồng ý gả cho anh nhé"

Mạc Hàn rút ra chiếc nhẫn kim cương vẫn nằm nãy giờ trên bông hoa ở giữa trung tâm. Sự chú ý của cô vẫn ở trên gương mặt anh, lúc này cô mới để ý được đến chiếc nhẫn.

Mọi người vẫn hào hứng cổ vũ, thúc giục cô nhanh đồng ý. Mạc Hàn đưa tay lau đi hai hàng nước mắt của cô:"Em đang nghĩ gì vậy?"

Kiều Ngữ Tịch cũng lấy hay tay xoa đi nước mắt vẫn còn đọng lại:" Đang nghĩ mấy ngừoi bạn em lúc nãy còn nói anh không phải kiểu ngừoi phô trương. Nhưng giờ lại nhìn thấy đám khinh khí cầu khổng lồ đắt đỏ kia, không biết có nghĩ bản thân đang bị vả mặt không?"

Mạc Hàn cười cưng chiều:"Đến thời điểm này em vẫn có thể nghĩ tới ngừoi khác nghĩ như thế nào sao? Vậy em thì sao, cũng nghĩ như vậy à?"

Kiều Ngữ Tịch lắc đầu:" Tất cả những thứ anh làm, mọi việc em đều thích?"

Anh thờ phào một hơi, trịnh trọng hỏi cô:"Kiều Ngữ Tịch, cho anh được ở bên em, chăm sóc em, yêu thương em,được không. Cho anh được làm chồng em, nhé?"

Kiều Ngữ Tịch nhìn anh cười, đưa bàn tay của mình ra:"Em đương nhiên đồng ý, đời này ngoài Mạc Hàn, em sẽ không lấy ai khác.

Mạc Hàn đeo nhẫn vào tay cô rồi đứng dậy ôm chặt lấy cô, hai người trao nhau nụ hôn ngọt ngào trong tiếng vỗ tay hò hét của mọi ngừoi.

Người đã từng sợ kết hôn, mất niềm tin vào tình yêu, vậy mà cuối cùng lại lấy giấy chứng nhận kết hôn ngay khi vừa lấy bằng tốt nghiệp, sự việc dù thay đổi như vậy nhưng đều nằm trong suy đoán của mọi người. Dù sao, gặp được ngừoi như Mạc Hàn, đó cũng là may mắn của Kiều Ngữ Tịch. Chính anh đã kiên nhẫn từng bước dắt tay cô bước ra khỏi mớ bòng bong u ám cất giữ nhiều năm. Còn cô cho anh tìm ra được mục tiêu của cuộc đời mình.



Mạc Hàn cầm tay cô, dắt cô tới ngồi lên xe, hai người cùng rời khỏi nơi trường học náo nhiệt. Kiều Ngữ Tịch cũng không hỏi anh muốn đưa cô đi đâu, giờ phút này, dù là chân trời góc bể cô cũng đi theo anh.

Đến nơi, sự kinh ngạc của cô không chỉ bởi vì địa điểm mà anh đưa cô tới, mà còn vì sự xuất hiện của tất cả mọi người, ba mẹ cô, ba mẹ Mạc, chú tím nhỏ, mấy người bạn tốt tất cả đều đứng trước cửa đợi hai người.

Kiều Ngữ Tịch ngơ ngác nhìn anh, Mạc Hàn hôn nhẹ lên môi cô một cái:"Chúng ta vào đăng ký kết hôn em nhé.

"Gấp vậy sao, anh sợ em đổi ý à?"

Mạc Hàn:"Anh là vì không có niềm tin với bản thân, anh sợ anh làm chưa đủ tốt, sẽ khiến em hối hận mà đổi ý, nhân lúc em vẫn còn cảm động vì màn cầu hôn vừa rồi mà lừa em về nhà"

Kiều Ngữ Tịch chua sót, hoá ra cô đã khiến anh thiếu cảm giác an toàn như vậy, một người cao ngạo như anh, vậy mà giờ này lại lo được, lo mất.

Cô chồm ngừoi sang nhẹ ôm lấy anh:"Dù sao từ đầu tới cuối ngừoi em muốn kết hôn cũng chỉ có anh, đăng ký sớm hay muộn cũng không khác nhau. Hôm nay lac một ngày tốt, em mời anh đăng ký kết hôn với em nhé. Sau này em sẽ thiệt mất một ngày kỷ niệm, nhưng quà sinh nhật và quà kỷ niệm kết hôn anh vẫn phải chuẩn bị riêng, đã thiệt về ngày, không thể thiệt về quà được nữa."

Mạc Hàn ánh mắt hơi đỏ:"Anh sẽ không để em thiệt thòi. Ngữ Tịch, anh yêu em."

-Hoàn-

"Em cũng yêu anh, chồng à."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.