Cuối cùng cô cũng có tình thương của ngừoi mẹ, chỉ là:
"Nếu mẹ có một đứa con do mẹ tự sinh ra sẽ tốt hơn, em sẽ không vì chuyện này mà ầm ĩ với ba đâu"
"Chuyện này do ba mẹ quyết định, nếu hai người không muốn sinh, em cũng không nên khiến họ suy nghĩ."
"Em biết mà, em chỉ thấy hơi tiếc thôi."
Đi tới chỗ đỗ xe, Kiều Ngữ Tịch còn lưu luyến, ngồi lên ghế lái phụ trò chuyện với anh thêm một lúc.
Mạc Hàn:"Ngày mai anh không phải đi làm, em có muốn đi đâu không, anh dẫn em đi chơi nhé."
Kiều Ngữ Tịch ngẫm nghĩ một hồi:"Em muốn đi gặp bà ấy"
Mạc Hàn biết cô đang nói đến ai, dù không biết cô muốn làm gì, nhưng anh sẽ luôn ủng hộ cô:
"Anh đi cùng em."
Mạc Hàn nhìn cô đi khuất vào trong toà nhà rồi mới lái xe rời đi. Kiều Ngữ Tịch hai tay đan trước ngực, ôm lấy cơ thể cảm thán mùa đông năm nay thật lạnh, còn lạnh hơn cả mùa đông những năm đó, lạnh hơn cả là con tim của cô.
Ngày hôm sau, Mạc Hàn đón cô, xe lái về phía trại giam. Mạc Hàn không để cô một mình, nửa bước cũng không rời, hai người như hình với bóng. Kiều Ngữ Tịch buồn cười, cũng không muốn làm anh thất vọng, cứ kệ để cho anh dính lấy mình.
Vương Như Ý sống trong tù không mấy tốt, lại còn lo lắng cho đứa con trai vừa mới trải qua phẫu thuật của mình, người hốc hác gầy đi trông thấy, tóc tai bù xù, đâu còn dáng vẻ của một bà chủ nhà giàu nữa.
Nhìn thấy Kiều Ngữ Tịch, bà ta cũng không mấy ngạc nhiên, vì đoán được, trước sau gì cô cũng sẽ tìm bà ta tính sổ.
"Con đã khoẻ lại chưa?"
Kiều Ngữ Tịch cười nhạt:"Đấy không phải là chuyện bà cần quan tâm bây giờ"
Ba ta cười khổ:"Mẹ xin lỗi, khiến con thiệt thòi rồi. Nhưng dù sao đây cũng là lỗi của người lớn chúng ta, con..."
Không để bà ta nói hết câu, cô cắt lời:"Tôi cũng chưa hèn hạ đến mức tính món nợ này lên đầu một đứa bé."
Bà ta thở phào, mắt ánh lên chút hi vọng:"Thằng bé cũng là em trai con, con có thể trông chừng."
"Không thể."
Kiều Ngữ Tịch dứt khoát, không để bà ta nói hết câu.
"Tôi đã từng nói, tôi là con một. Lá gan đó, nếu đã cắt khỏi người tôi, tôi không có ý định sẽ lấy lại, dùng lá gan đó chấm dứt toàn bộ quan hệ của chúng ta, dùng nó để trả lại công ơn mang nặng đẻ đau của bà. Từ nay, tôi với bà không còn nửa phân quan hệ.
Kiều Ngữ Tịch đứng dậy, cầm tay Mạc Hàn đi một mạch ra bên ngoài. Tới tận khi ra đến bãi đỗ xe mới dừng lại, cô hít vào một hơi thật sâu, cảm thấy lòng mình thật nhẹ nhõm.
Mạc Hàn kéo cô ôm trong lòng thật chặt:" Về nhà nhé."
"Vâng."
Thằng bé kia vẫn tốt số, sau khi ghép gan của Kiều Ngữ Tịch thì không xuất hiện hiện tượng đào thải nữa. Những người nhà họ Bạch có liên quan đều bị tống hết vào nhà giam, cộng thêm những bằng chứng kinh doanh không sạch sẽ mà Mạc Hàn cung cấp, không có con cá nào lọt lưới.
Nhưng vẫn có một ngừoi mà Kiều Ngữ Tịch tha cho. Dạo gần đây, Bạch Đường sống khá thành thật, Kiều Ngữ Tịch không xử lý cô ta. Đến khi sức khoẻ của thằng nhỏ ổn định hơn, cô ta cùng em trai đã chuyển tới một vùng ngoại ô cách trung tâm thành phố khá xa, im hơi lặng tiếng mà sống. Mạc Hàn dù máu lạnh đến đâu cũng sẽ không động đến một đứa bé, vậy nên chẳng lãng phí thời gian để ý hai chị em đó nữa.
Hiện tại, chăm sóc Kiều Ngữ Tịch là chuyện quan trọng nhất của hai nhà Kiều, Mạc.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]