Vào một ngày mùa đông, gió lạnh tăng cường, Kiều Ngữ Tịch vừa bước ra tới cửa lớp, cơn gió lạnh ập tới, bả vai vì lạnh mà hơi run lên. Cô kéo thật cao khóá áo khoác, dựng đứng cổ áo rồi rụt cổ vào phía trong. Điện thoại trong túi hơi rung lên, báo có tin nhắn gửi đến.
Kiểu Ngữ Tịch mở mật mã, đọc tin nhắn, lông mày khẽ nhíu lại, là mẹ của cô, muốn hẹn cô ra ngoài gặp. Tính ra từ bữa tiệc đó, đã gần một năm hai ngừoi không liên lạc gì với nhau. Nghĩ một chút, cô nhắn lại một tin đồng ý.
Mấy cô bạn cùng phòng cũng ra tới, gọi cô cùng đi ăn cơm, Kiều Ngữ Tịch đành phải từ chối:
"Mấy cậu đi ăn đi, mình có hẹn rồi."
"Vậy được, gặp ở phòng sau nhé."
"Tạm biệt."
Mấy cô gái vừa đi xa vừa thảo luận, thời tiết này quây quần bên nổi lẩu thì còn gì hạnh phúc hơn.
Trời quá lạnh, vậy nên Kiều Ngữ Tịch bắt một chiếc taxi, báo địa điểm tới cho tài xế rồi yên tĩnh ngồi nhìn ra phía ngoài cửa xe. Giọng của Vương Như Ý rất nhẹ, giống như không có chút sức sống nào. Gần một năm không liên lạc, cô không nghĩ ra được lý do nào để bà hẹn gặp cô. Nhớ cô sao? Đây là lý do nực cười nhất.
Trên xe ấm áp, vừa mở cửa ra, một trận gió lạnh ập tới khiến cô rùng mình, chân bước nhanh về phía trong nhà hàng. Nhân viên phục vụ tới hỏi cô mấy câu rồi dẫn cô tới một bàn, Vương Như Ý
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-sinh-vien-nho-cua-mac-tong/3608970/chuong-79.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.