Buổi họp kéo dài tới bữa tối vẫn chưa có dấu hiệu kết thúc. Những người trong phòng họp chưa bao giờ bất an như bây giờ, vì vị sếp lớn bình thường luôn lãnh đạm, hôm nay lại nghiêm nghị hơn bình thường, tginhr thoảng còn nhìn vào điện thoại cau mày nữa, bọm họ thấp thơm không biết có phải vì bản thân đã làm sai gì không.
Mạc Hàn chỉ là hơi sốt ruột vì không thể kết thúc họp sớm, mà cô nhóc kia còn chưa khỏi ốm hẳn.
Anh mở khung tin nhắn với cô, soạn tin gửi đi
(Trong người còn khó chịu không)
Kiều Ngữ Tịch đang ăn cơm cùng với ba Kiều, ba trở về sớm làm tâm trạng của cô vui lên trông thấy, cô trả lời anh
( Đã khoẻ nhiều rồi, ba tôi nấu rất nhiều món để tẩm bổ cho tôi]
Có thể vì có ba ở nhà, Kiều Ngữ Tịch thoải mái mà nhắn dài hơn bình thường. Biết ba Kiều đã trở về, Mạc Hàn cũng yên tâm hơn
(Ngày mai mấy giờ em trở lại trường)
(10h]
Ngày mai buổi chiều cô mới có tiết học, trở về lúc mười giờ vẫn có thể kịp ăn trưa ở canteen rồi mới vào học. Anh rất nhanh đã trả lời
(Được)
Kiều Ngữ Tịch không hiểu chữ được của anh biểu thị ý gì. Cô đặt điện thoại xuống, nhìn ba Kiều đang cầm một đĩa hoa quả tới cho cô
"Ăn chút hoa quả rồi ngủ sớm đi"
"Vâng ạ"
Hôm sau, khi Kiều Ngữ Tịch vừa ra khỏi khu nhà, cô bỗng đột ngột dừng bước chân lại,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-sinh-vien-nho-cua-mac-tong/3590532/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.