Mạc Hàn không đi cùng hai người kia, mà anh đi về phía thư viện ở hướng ngược lại, giờ này đã không còn một ai, cô đã đồng ý tới thì chắc chắn sẽ tới.
Đã lâu không về lại trường, nơi này giờ đây đối với anh có hơi chút xa lạ. Mạc Hàn đi về phía một gốc cây lớn, ngẩng đầu nhìn những lá cây vì gió mà đung đưa, nhớ lại khoảng thời gian tuổi trẻ nhiệt huyết một thời.
Phía không xa có tiếng bước chân đang bước lại gần, Mạc Hàn nghiêng người nhìn về phía bên kia gốc cây, thấy
Kiều Ngữ Tịch đang đi tới, chút tức giận ban nãy đã bay sạch không còn lại chút gì.
Nhưng còn chưa kịp vui mừng, bóng người vội vã phía sau làm nụ người còn chưa kịp nở đã mim chặt.
Người con trai đóng vai hoàng tử trong vở kịch vừa nãy vội vã chạy đuổi theo Kiều Ngữ Tịch.
"Ngữ Tịch, đợi một chút."
Kiều Ngữ Tịch quay lại, thấy ngừoi kia, cô lại quay lại vẻ lạnh nhạt thường ngày:" Có chuyện gì không?"
Người kia đi tới trước mặt cô, hơi thở có chút gấp gáp vì mới chạy đuổi theo cô, mặt có chút hồng hào:" Ngữ Tịch, tôi...tôi..."
Cậu ta ấp úng, dáng vẻ gãi đầu gãi tai, mặt càng ngày càng đỏ, Kiều Ngữ Tịch có gì mà không hiểu nữa chứ.
Kiều Ngữ Tịch:" Cậu không nói thì tôi đi đây."
Cậu ta thấy cô định bỏ đi, luống cuống bắt lấy khuỷu tay cô, giọng điệu sốt ruột:" Đừng đi, tôi muốn nói với cậu, tôi..."
Cậu ta định lấy hết
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-sinh-vien-nho-cua-mac-tong/3590527/chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.