Mấy ngày này, trong đầu Kiều Ngữ Tịch đều là câu nói mà Mạc Hàn đã nói với cô, cứ lặp đi lặp lại như vậy, Kiều Ngữ Tịch thấy thật phiền phức, cô cười khẩy, cô vốn chẳng có niềm tin vào tình yêu. Không phải ba mẹ cô vốn rất yêu nhau sao, kết quả vẫn thành ra như bây giờ đấy thôi.
Mấy ngừoi bạn cùng phòng đến lớp học, nhìn thấy Kiều Ngữ Tịch đang lẻ loi ngồi ở một góc phía xa, mấy ngừoi đi tới chào hỏi rồi cùng nhau ngồi xuống đó.
Một dáng ngừoi cao lớn bước qua cửa lớp, tiếng tới bục giảng phía trên, trong lớp những tiếng ồ ạt vang lên, ánh mắt đám con gái sáng rực, mặt đầy vẻ mê mẩn.
Kiều Ngữ Tịch chống tay chán nản, đang nghịch chiếc bút viết, không để ý phía trên. Một bạn ngồi cạnh cô hơi huých huých tay cô gọi:
"Ngữ Tịch, nhìn kìa, giảng viên mới môn Kinh tế học kìa, trời ạ, gương mặt, dáng ngừoi kia phải gọi là cực phẩm của cực phẩm, còn ăn đứt được mấy ngừòi trong giới giải trí ý chứ."
Kiều Ngữ Tịch lừoi biếng hơi ngẩng đầu, hướng mắt về phía trước, lại bắt gặp một đôi mắt thâm sâu đang nhìn về phía mình, cô kinh ngạc, sống lưng cứng ngắc. Vội thu lại ánh mắt, mà ngừoi kia cũng không tiếp tục nhìn cô nữa.
Kiều Ngữ Tịch:" Ông chú này lại định làm gì nữa."
Bạn cùng bàn nghe thấy tiếng cô nói:" Ngữ Tịch, cậu nói gì cơ?"
Kiều Ngữ Tịch:" Không có gì, học thôi."
Mạc Hàn cũng chỉ chăm chú dạy hết tiết
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-sinh-vien-nho-cua-mac-tong/3590517/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.