Edit: Hinh
Môi Chu Ôn Lan mím lại, không nói nỗi lời phản bác. Anh ta khởi động xe chậm rãi chạy sau chiếc xe phía trước, không có ý muốn vượt qua.
Anh ta lái một chiếc xe màu đỏ, mà hôm nay Lục Nghi Ninh ra ngoài lại lái chiếc SUV của phòng làm việc, hơn nữa Chu Từ Lễ cũng không muốn đua với con chó lớn màu vàng này nên đã tạo thành một cục diện vô cùng không hòa hợp.
Xe dừng đèn đỏ, Chu Ôn Lan gõ gõ tay lái, giọng điệu nghiêm túc, “Tình hình hôm nay cô cũng thấy rồi đó, ở bên Chu Từ Lễ không nhất định sẽ được mọi người ủng hộ.”
Lục Nghi Ninh buông điện thoại, không nhanh không chậm nghiêng đầu nhìn anh ta, “Tôi biết.”
Chu Ôn Lan gục đầu xuống, thản nhiên nhìn về phía cô, “Sinh trong loại gia đình này, anh ta cũng rất bất đắc dĩ.”
Lục Nghi Ninh hơi nghiêng đầu, cười khẽ ra tiếng, “Bác sĩ Chu, sao tôi đang có cảm giác anh đang dùng giọng điệu trưởng bối nói chuyện với người thím nhỏ này thế?”
Chu Ôn Lan lập tức khôi phục bộ dáng không đứng đẵn, “Thật không biết chú nhỏ tôi thích cô ở chỗ nào, muốn dữ có dữ, tính tình cũng không tốt…”
Lục Nghi Ninh luôn tuân theo quy tắc không so đo với tiểu bối, vô cùng hiền lành duy trì nụ cười mỉm, “Nói trắng ra là, anh đang ghen tị.”
Chu Ôn Lan biết không lay chuyển được cô liền tự giác câm miệng.
Xe dừng ở bãi đậu xe của Hồ Sắc, trước khi Chu Ôn Lan
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-sao-rung-dong-vi-em/3048932/chuong-40.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.