Edit: Hinh
Lục Nghi Ninh chui ra khỏi vòng tay Chu Từ Lễ, cuống quýt lấy điện thoại ra xem tin tức.
Năm cuộc gọi nhỡ, đều là Lâm Tấn An gọi đến. Cô nhớ tới đống hỗn loạn trên mạng, có hơi đau đầu.
Cô ngồi dậy, chăn bông che đậy trên người rớt xuống vai, để lộ mấy vết yêu trên da thịt.
Lục Nghi Ninh cúi đầu nhìn, có lẽ phải mặc áo cao cổ mới che được, cô vừa thẹn vừa tức đá người bên cạnh một cái, “Anh muốn lột da của em à.”
Chu Từ Lễ cười nhẹ, đưa tay kéo người về ổ chăn, đặt cằm lên hõm vai cô, trong giọng nói mang theo chút gợi cảm khi vừa tỉnh dậy, “Lần sau sẽ nhẹ chút.”
Hai má Lục Nghi Ninh nóng lên, cô xoay người đối mặt với anh, giọng điệu trở nên nghiêm túc, “Chu Hồi muốn đầu tư, anh định đến gặp rồi từ chối thẳng hả?”
Ánh mắt của Chu Từ Lễ lạnh nhạt mà bình tĩnh, “Chú Hai của anh có bệnh di truyền, ra đi từ rất sớm, bệnh này lại di truyền cho anh ấy, bác sĩ nói không nên để ảnh nghĩ quá nhiều chuyện, chút việc nhỏ này không cần phiền anh ấy.”
Lục Nghi Ninh cũng biết anh không muốn liên quan đến Chu gia nữa, tài chính của viện nghiên cứu thiếu thốn đối với anh không phải chuyện nhỏ, nhưng đối với Chu gia lắm tiền nhiều của thì đơn giản đến nỗi chỉ cần động một ngón tay.
Cô bất giác nghĩ, từ khi viện nghiên cứu thành lập cho đến giờ vẫn luôn phát triển vững vàng, sao có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-sao-rung-dong-vi-em/3048925/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.