Edit: Hinh
Ngón tay đang nắm áo khoác của Lục Nghi Ninh khựng lại một chút, im lặng hai giây, sau khi nghe thấy tiếng bước chân rời đi, cô không chút do dự lập tức kéo áo khoác trên đầu xuống.
Mùi gỗ nhẹ nhàng quanh quẩn bên chóp mũi đã biến mất.
Bãi đỗ xe ngầm chật chội, bùn đất bị nước sương sớm làm ướt tỏa ra mùi ẩm ướt. Đèn trần không được sửa, cứ vụt tắt, chiếu lên phía sau bóng dáng cao lớn của người đàn ông, để lộ một cái bóng dài mà sắc bén.
Chu Từ Lễ dừng chân lại, xắn tay áo sơ mi lên, để lộ cánh tay có đường nét rõ ràng. Khác với gương mặt sạch sẽ của anh, có ba vết sẹo kéo dài từ cổ tay đến phía giữa tay, hình lưỡi liềm, hình như là vết thương do bị vũ khí sắc bén cạ qua.
Lục Nghi Ninh vô thức ngừng thở, lát sau, hai tên to con vung nắm đấm xông lên, lực rất mạnh, trong cổ họng phát ra tiếng kêu thô lỗ.
Chu Từ Lễ bình tĩnh né tránh nắm đấm của đại ca, cực nhanh nhẹn vòng qua sau lưng bọn hắn, đánh một cái.
Đàn em che đầu ngồi xổm xuống, ”Đại ca, thằng này có học Karate! Mẹ nó!”
”…”
Tất cả lực chú ý của Lục Nghi Ninh đều tập trung chuyện vào khi người đàn ông di chuyển, đôi chân dài bị quần tây ôm lấy, eo nhỏ và những đường cong lập tức hiện ra —
Cái eo này.
Cái mông này.
A, chết mất.
Cô run rẩy lấy điện thoại trong túi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-sao-rung-dong-vi-em/3048883/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.