Edit: Hinh
Lâm Gia nhận được ảnh chụp tỏ vẻ vô cùng hài lòng, chờ mong lần hợp tác sau với nhiếp ảnh gia Lục. Lời khen thì đã nghe nhiều rồi, nhưng mà nói ra từ trong miệng của bạn tốt mình, Lục Nghi Ninh thậm chí còn có hơi ngại.
Cô hẹn Lâm Gia ra ngoài uống trà chiều, chọn một quán cà phê mở mới gần phòng làm việc Tây Tác.
Đương nhiên là Lâm Gia sẽ đến, hơn nữa còn mang theo nước hoa do cô nàng mua mấy hôm trước khi đi công tác, hộp đựng bên ngoài tinh xảo lịch sự, cô nghĩ Lục Nghi Ninh chắc sẽ thích.
Lục Nghi Ninh mở nước hoa ra phun vào cổ tay ngửi, ”Mùi này hơi giống với mùi trên người giáo sư Chu nè, tớ thích lắm, cảm ơn nha.”
Lâm Gia trêu đùa: ”Có vẻ tiến triển rất thuận lợi nhỉ? Giáo sư Chu coi vậy mà làm theo kịch bản của cậu à?”
Lục Nghi Ninh không nói nhiều, chỉ sâu sắc gật đầu, chống cằm ra vẻ buồn chán nhìn cửa sổ, tiếng chuông đón khách lại vang lên bên tai, cô không mấy hứng thú nhìn qua, là một người đàn ông, có hai bảo vệ đi theo sau, cảm thấy rất giống hình ảnh khi lão đại giới thương nghiệp lên sàn trong một bộ phim chiến đấu nào đó.
Lâm Gia vào gương mặt của anh ta, trong lời nói không nghe ra cảm xúc gì, ”Sao Chu gia lại có thể thả Chu thiếu gia ra ngoài nhỉ, lúc đó chúng tớ đi phỏng vấn, cái ông quản gia kia còn để bọn tớ đợi 4 tiếng.”
Lục Nghi Ninh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-sao-rung-dong-vi-em/3048877/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.