Edit: Hinh
Lúc Chu Từ Lễ tỉnh lại đã là buổi sáng ngày hôm sau, mấy vết đỏ trên người đã biến mất gần hết, nhưng giọng vẫn còn khàn, anh chống tay nửa ngồi dậy, nhíu mày đánh giá hoàn cảnh xung quanh.
Trên ghế sô pha đối diện có một sinh vật cuộn tròn không rõ hình dáng, mái tóc lộn xộn phủ lên trên, cổ cong thành một hình dạng kỳ quái, ngủ vậy rất khó chịu.
Ngô Lăng bị đói nên tỉnh, cậu ta xoa xoa cái bụng trống rỗng, vừa ngẩng đầu đã thấy người đàn ông trên giường đang chậm rãi cởi bộ đồ bệnh nhận trên người mình ra, vạt áo mở rộng, để lộ cơ bụng rắn chắc nhưng không khoa trương.
Chu Từ Lễ thấy cậu ta tỉnh thì nói, ”Tối qua làm phiền em rồi.”
Ngô Lăng đờ ra hai giây rồi vội vàng xua tay, ”Là chị Lục đưa thầy đến đấy ạ, em cùng lắm chỉ xem như đi chung thôi.”
Động tác của Chu Từ Lễ dừng lại, im lặng nhìn một vòng phòng bệnh, “Người đâu?”
Ngô Lăng chớp mắt mấy cái, ”Ai?”
”Lục Nghi Ninh.” Anh đọc rõ từng chữ, cũng không biết có phải do tác dụng tâm lý hay không mà vị cồn trên đầu lưỡi vẫn chưa biến mất.
Ngô Lăng: ”À, mấy tiếng trước chị Lục nhận điện thoại xong thì vội vàng trở về rồi.”
Chu Từ Lễ nhíu mày cởi đồng phục bệnh nhân ra, một mùi thuốc khử trùng nồng nặc chui vào mũi. Trên đầu giường đặt quần áo của anh, tất cả những nếp nhăn trên áo quần đều đã được là phẳng.
Ngô Lăng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-sao-rung-dong-vi-em/3048865/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.