Khi Nguyễn Tĩnh bị chị gái kéo đi dạo trong các cửa hàng quần áo tại một khu trung tâm, cô đã nhìn thấy người đó. Dường như cũng nhận ra cô, anh ta liền hướng về phía cô gật đầu một cái. Trong đầu Nguyễn Tĩnh lập tức xuất hiện tám chữ, quả thực là có duyên phận với nhau. 
Cô gái đi bên cạnh anh vừa cười với Nguyễn Nhàn vừa chạy tới, "Tam Tam!" 
"Triệu Lâm!" Nguyễn Nhàn cũng ôm chầm lấy cô gái, hai người này hiển nhiên có quan hệ không tồi. 
Nguyễn Nhàn gắng sức chu môi ra, "Em gái của tớ, Nguyễn Tĩnh." 
"Em gái của cậu cao hơn cậu rất nhiều đấy!" Triệu Lâm cười ha hả, cô nhìn về phía người đàn ông đi đằng sau đang tiến lại gần rồi lập tức hô lên, "Khải Ngôn, giới thiệu với cậu một chút! Đây là bạn đại học của tôi, tên Nguyễn Nhàn, còn đây là em gái của cô ấy, Nguyễn Tĩnh." 
Người đàn ông gật gật đầu, "Xin chào!" Thái độ của anh ta rất tao nhã và lễ phép. 
Trong lòng Nguyễn Tĩnh nghĩ rằng hai người bọn họ quả thực không thể tính là quen biết, cả hai nhiều nhất cũng chỉ ngồi cùng bàn uống cà phê một lần và cùng đi dạo trong giáo đường một lần. Vì vậy mà cô cũng chỉ mỉm cười và làm bộ như lần đầu gặp mặt, "Xin chào!" 
Triệu Lâm tiếp tục mở miệng, "Người này là cháu của tớ, tên đầy đủ là Triệu Khải Ngôn. Mấy năm trước cậu ấy ở nước ngoài và vừa mới trở về. Ha ha, trông rất khôi ngô tuấn tú và khí độ 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-sao-noi-khong-yeu/2628960/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.