Khi Nguyễn Nhàn và Tưởng Nghiêm đồng thời lọt vào tầm mắt của Nguyễn Tĩnh, cảnh tượng lúc ấy trông không được lạc quan cho lắm. Nguyễn Tĩnh bèn cho ba đứa trẻ tới hoa viên đằng trước để chơi với Edward. Cô vừa định lên tiếng thì bỗng nghe "Bốp"một phát, Nguyễn Nhàn đã tát một cái lên mặt của người kia. 
Việc này thực sự đáng xấu hổ, "Chị, chị làm gì thế?" 
"Chị làm gì à? Mày hỏi hắn xem hắn đã làm cái gì kìa!" 
Nguyễn Tĩnh nhíu mày nói, "Mẹ sắp về rồi đấy." 
Nguyễn Nhàn trừng mắt liếc cô một cái rồi đi lên tầng. 
"Anh không sao chứ?" Vẫn những lời lẽ hỏi han thân thiết. 
"Không sao. Cô ấy luôn không vừa mắt với tôi rồi." 
"Từ nhỏ đến giờ tính tình của chị tôi có chút thẳng thắn nhưng không có ác ý. Gần đây tâm trạng của chị ấy lại nặng nề, anh đừng để ý đến thái độ của chị ấy." Nguyễn Tĩnh giải thích thay chị. Tưởng Nghiêm nghiêng đầu đối diện với tầm mắt của cô, "Cô ấy nói chuyện của ông nội là do tôi tố cáo." Vẻ mặt của anh ta trông rất bình tĩnh nhưng ánh mắt lại có chút thâm trầm. 
Nguyễn Tĩnh bị những lời này làm cho chấn động mơ màng. Một lúc lâu sau cô mới nói, "Sao có thể thế được?" 
Tưởng Nghiêm lại cười cười, "Tôi biết cô đang nghi ngờ tôi. A Tĩnh, tôi nói không phải tôi thì cô có tin không?" 
"Tôi tin hay không cũng không quan trọng, chỉ cần anh đừng thẹn với lương tâm của mình là được." Nguyễn Tĩnh bình thản 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-sao-noi-khong-yeu/2628890/chuong-36.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.