Dạo gần đây, cứ có thời gian rảnh là Nguyễn Tĩnh sẽ tới phòng gym tập chạy trong khoảng một hai giờ. Sau vô tình biết được ở tầng hai trong sân bóng rổ của trường cũng có một phòng tập gym nho nhỏ, cô liền dời địa điểm đến đó, đi gần sẽ tiết kiệm được chút tiền. Chỉ có điều, sau năm giờ chiều thì phòng tập này tương đối đông người. Đám lưu học sinh, người ngoại quốc đặc biệt thích phòng tập gym này. Nếu mọi người chỉ chăm chú vào việc của mình thì cũng không sao, đằng này lại có người bắt đầu bắt chuyện với cô. Cô không phải thích giả bộ cao sang gì mà chẳng qua là không thích nói chuyện phiếm với người lạ và giả vờ thân thiết với họ. Vì vậy nên khi người ta nói chuyện với cô bằng tiếng Anh, cô liền quay sang nói tiếng Trung, "Tôi không hiểu!". Đi đêm lắm có ngày gặp ma, kết quả là hôm nay cô lại gặp phải một người Anh có thể nói tiếng Trung tương đối chuẩn. Cuối cùng, Nguyễn Tĩnh chỉ có thể ném lại một câu, "Đúng vậy, tôi là người Trung Quốc!" để giải quyết ổn thỏa câu chuyện. 
Khi ra ngoài uống nước, Nguyễn Tĩnh phát hiện ở sân bóng rổ tầng một đang có trận đấu. Cô không khỏi dừng lại nhìn xem thế nào. Nói đến cũng thực sự không hay ho gì, cô vừa mới đứng được ba phút thì quả bóng rổ đã lao thẳng về phía mình. May là thần kinh vận động của Nguyễn Tĩnh cũng không tồi, cô lập tức nhanh nhẹn tránh được quả bóng, nếu không chắc sẽ thành trò cười cho 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-sao-noi-khong-yeu/2628887/chuong-38.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.