Nguyễn Tĩnh cũng tham dự buổi nghiên cứu và thảo luận giữa những trường đại học cùng thành phố dưới danh nghĩa của Nguyễn Nhàn. Trong những người tham dự ngày hôm đó còn có Tưởng Nghiêm và mấy vị chủ nhiệm khoa nữa. Buổi hội nghị đúng là nghìn bài như một, người sau tiếp nối người trước, người trước mở lối cho người sau cứ thế đua nhau lên phát biểu. Nguyễn Tĩnh im lặng lắng nghe mọi người chậm rãi từ tốn phát biểu ý kiến. Phần lớn thời gian cô luôn tỏ ra là người thong dong yên ổn và mười phần nhẫn nại nhưng thỉnh thoảng cũng lơ đãng nghĩ sang... Triệu Khải Ngôn và những chuyện linh tinh khác. Không biết hôm nay người đó đang làm gì? Thời gian gần đây hai người bận rộn đến mức không nhìn thấy mặt nhau rồi.
Một vị chủ nhiệm thông tuệ ở bên cạnh ghé sát vào cô nói mấy câu. Nguyễn Tĩnh phục hồi tâm trạng và cũng đáp lại đâu ra đấy. Tưởng Nghiêm ngồi bên trái khẽ ho một tiếng. Cô âm thầm thở dài rồi ngồi ngay ngắn trở lại và không mở miệng nói gì nữa. Nguyễn Tĩnh thầm nghĩ người nào đó quả thực rất lợi hại, họp hơn hai tiếng rồi mà chẳng thấy mệt mỏi gì, đã vậy còn suốt ngày hội họp như cơm bữa nữa chứ.
Cuối cùng thì cuộc họp cũng kết thúc. Nguyễn Tĩnh không khỏi thả lỏng người ra một chút. Đợi sau khi Tưởng Nghiêm và đoàn người rời đi hết cô mới đứng dậy thu xếp mọi thứ và vào toilet rửa mặt. Nguyễn Tĩnh chậm chạp đi tới chỗ đỗ xe ở tầng dưới, kết quả là
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-sao-noi-khong-yeu/2628880/chuong-41.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.