Triệu Khải Ngôn tỉnh dậy lúc bảy giờ sáng. Anh nhìn người đang nằm bên cạnh mình. Ba năm rồi mà anh vẫn cảm thấy không thực chút nào. Anh xoay người ôm lấy cô và nhẹ nhàng hít hà hương thơm trên người cô. Bàn tay anh đan vào mái tóc dài của cô, anh hôn lên môi cô... Nguyễn Tĩnh tỉnh lại, căn bản có trốn cũng trốn không thoát.
Từ phòng tắm bước ra, Nguyễn Tĩnh có chút buồn bực nhìn cái người ngày hôm qua còn nói phải đi công tác mà giờ vẫn còn bất động trong nhà. Cô quỳ trên giường và đẩy đẩy anh, "Anh không dậy à?"
Triệu Khải Ngôn trở mình một cái và lại ôm lấy cô. Anh để thân trần, ra giường chặn ngang hông, cả thân hình hoàn mỹ đều lộ ra không cần thắc mắc. Nguyễn Tĩnh không tài nào né tránh được. Rõ ràng là một người đàn ông chín chắn thận trọng mà giờ cứ vô lý ngang ngược quấn lấy người ta.
Nguyễn Tĩnh nhìn người đàn ông đang vùi bên sườn cô, trong đầu bỗng nhớ lại khoảng thời gian về trước. Hai năm trước anh đã cầu hôn cô. Hôm đó cô vừa ngủ dậy thì không thấy anh đâu nữa, ở bên cạnh gối chỉ có một chiếc nhẫn bạch kim. Chiếc nhẫn trông đơn giản nhưng Nguyễn Tĩnh lại vô cùng cảm động. Khoảng thời gian trước đấy anh có nói muốn đi học làm thủ công mỹ nghệ, không ngờ là để làm cái nhẫn này. Trên một số phương diện, Triệu Khải Ngôn luôn tỏ ra rất cố chấp, ví dụ như việc anh khăng khăng muốn tự tay làm một vật riêng biệt để
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-sao-noi-khong-yeu/2628877/chuong-43.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.