Mùa hè bốn năm trước, Triệu Khải Ngôn ra nước ngoài thăm cha mẹ. Trước đó anh đã tới Bắc Kinh một chuyến, bên đó có mấy người bạn học muốn gặp mặt. Mà đây xem như lần đầu tiên anh gặp cô, Nguyễn Tĩnh.
Ấn tượng lúc ấy cũng không có gì sâu đậm, nói gì thì nói cũng chỉ là một gương mặt nhìn nghiêng, tay cô đang không ngừng lau nước mắt, anh và cô chỉ đi ngang qua nhau.
Trần Văn đã đứng chờ ở cửa lớn. Vừa trông thấy anh, cô liền tươi cười chạy đến, "Cuối cùng cũng đợi được anh rồi, Triệu Khải Ngôn. Anh nói xem, bao lâu rồi chúng ta không gặp nhau hả?"
"Chẳng phải đã gặp rồi sao."
Trần Văn kéo cánh tay anh, "Còn một đám người đang chờ anh đấy."
Khải Ngôn khẽ nhếch mi, "Xem ra rất được nể mặt nhỉ?"
"Ha, đấy là đương nhiên!"
Khải Ngôn biết muốn tìm một lý do đường hoàng để nhanh chóng rút lui cũng không dễ dàng gì. Hôm đó anh thực sự đã bị quá chén, hôm sau tỉnh lại mà mùi rượu vẫn còn chưa tan hết. Trần Văn lại gõ cửa đi vào, "Hôm nay em đặc biệt mời anh tới gặp một nhân vật quan trọng đấy."
"Vậy, vất vả cho em rồi!" Khải Ngôn mỉm cười. Hôm đó, hai người cùng tới trường học thăm hỏi mấy vị giáo sư. Thày dạy trước kia thấy cô gái xinh đẹp bên cạnh anh thì không khỏi trêu ghẹo, "Vẫn thay đổi bạn gái liên tục à?"
Triệu Khải Ngôn bất đắc dĩ cũng không giải thích nhiều. Thanh danh của anh ở đây vẫn luôn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-sao-noi-khong-yeu/2628871/chuong-46.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.