"Thiếu gia! Cậu và Hà tiểu thư làm lành rồi ạ?"
Vừa về đến nhà, Mạc Ngôn đã háo hức nói chuyện với Hi Vũ. Nhìn thái độ của anh như vậy, ai cũng thấy rõ anh hoàn toàn không giống với ngày trước. Một Lăng Hi Vũ dù có bị ông nội mắng thế nào cũng quyết không nhìn mặt vợ. Có lẽ anh hành động quá sơ suất rồi, chưa được bao lâu đã để người ta nhìn rõ mình như vậy.
"Gần đây cậu rảnh rỗi lắm phải không?"
Hi Vũ hỏi một câu, Mạc Ngôn liền im lặng mà không nói thêm gì. Rõ ràng anh ta nhìn ra được thiếu gia của mình khác với trước đây, đến cả một người khờ không chừng cũng thấy. Anh và cô làm lành, cụ Lăng sẽ không còn khiển trách. Như vậy thì có gì không tốt chứ?
...
"Dọn bàn này đi!"
Nguyệt Yên nghe thấy có khách đến quán liền tranh thủ cầm khăn ra lau dọn sạch sẽ. Mấy vị khách này ăn mặc theo kiểu đường phố, một tên tóc dài buộc đuôi ngựa và một tên tóc đỏ.
"Hai anh muốn dùng gì ạ?"
"Em gái! Em bao nhiêu tuổi rồi?"
Nguyệt Yên vừa định ghi món thì hai tên đó đã muốn giở trò, tên tóc đỏ đưa tay ra đụng chạm vào người cô.
"Cho... Cho hỏi hai anh dùng gì ạ?"
"Anh hỏi chuyện chút thôi mà? Em căng thẳng quá!"
Nói rồi, hai tên đàn ông đó nhìn nhau cười phá lên. Một nhân viên nữa thấy Nguyệt Yên mãi chưa ghi xong món nên bước ra, lúc này chúng mới không trêu hoa ghẹo nguyệt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-sao-lai-tuong-phung/2861370/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.