Vừa xuống khỏi vòng đu quay khổng lồ.
Trái ngược với việc mọi người cùng nhau ca ngợi cảnh sắc thành phố về đêm, thì Hi Vũ chạy một mạch đến bụi cây để nôn thốc nôn tháo. Nguyệt Yên chạy theo sau anh, có ý hỏi thăm.
"Anh ổn không? Anh sao vậy?"
Anh không trả lời, vì chỉ cần nghĩ đến cảnh mình ngồi trên vòng đu quay nhìn xuống là đầu óc quay cuồng. Cô ngồi bên cạnh vuốt lưng, vừa thương lại vừa buồn cười hỏi.
"Anh sợ độ cao phải không?"
Hi Vũ vội vàng lắc đầu.
Giờ phút này mà còn mạnh miệng muốn nói dối?
Nguyệt Yên nghiêng đầu, hỏi cho đến cùng.
"Vậy tại sao vừa xuống đã thành thế này?"
Anh nghẹn họng. Không trả lời được xem như đã ngầm thừa nhận rồi. Thật là xấu hổ không có chút dũng khí nào.
Hai người đến một băng đá ngồi để nghỉ chân, Nguyệt Yên đưa cho Hi Vũ một ít khăn giấy rồi ngồi nhìn quanh quẩn. Cô không muốn hỏi thêm gì về việc anh sợ độ cao, sợ anh thấy không thoải mái. Mà chuyện này thì có gì đáng xấu hổ chứ? Ai mà chẳng có nỗi sợ của riêng mình. Chỉ là anh cố chấp, vì muốn làm cho cô vui mà suýt nữa không nhịn được đã nôn ở trên vòng xoay.
Cô đặt ly cà phê nóng vào trong lòng bàn tay anh, nhìn anh ấm áp.
"Cảm ơn anh!"
Hi Vũ ngẩn ngơ nhìn. Từ sau khi được bên cạnh Nguyệt Yên, được tự do thể hiện cảm xúc của trái tim, anh dường như quên mất
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-sao-lai-tuong-phung/2861324/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.