Sau màn tự luyến của Hi Vũ, cuối cùng hai người cũng tìm được một quán chè có phong cảnh khá mát mẻ.
Đây là lần đầu tiên anh ngồi quán lề đường.
Cảm giác này thật sự rất đặc biệt, có chút gì đó phấn khởi trào dâng, khiến chàng trai đã 30 tuổi đầu giờ này lại như trẻ vị thành niên. Anh nhìn quanh ngó quất, trước mặt là một hồ nước trong veo, có vài chú vịt đang bơi lội. Anh không kìm được xúc cảm trào dâng trong lòng, khoé môi bất giác cong lên. Hoá ra cuộc sống bình dị này lại tươi đẹp đến thế, hạnh phúc đến thế.
Nguyệt Yên lấy điện thoại ra xem giờ, ngước lên lại bắt gặp Hi Vũ đang nhìn ra phía bờ hồ. Nửa gương mặt của anh góc cạnh rõ ràng, sóng mũi cao vút, tóc mái rũ xuống che đi lông mày. Cô cẩn thận đưa điện thoại lên, mở máy ảnh ra rồi zoom thật gần, thật gần.
Một tấm ảnh chụp góc nghiêng của Hi Vũ nằm trong máy.
Cô vừa định chụp tấm nữa thì anh bất ngờ quay sang, vậy mà phản ứng vô cùng nhanh nhạy, lập tức cong khoé môi mỉm cười.
Một tấm ảnh nữa nằm trong máy của cô.
Tấm ảnh này, dù không rõ nét bằng tấm trước nhưng lại vô cùng bừng sáng. Chính là kiểu ánh dương rạng ngời, chiếu rọi cả trái tim nhỏ bé của cô, làm ấm nó, sưởi ấm nó.
"Yên Yên đang chụp lén anh?"
Nguyệt Yên như bị nắm thóp, lập tức để điện thoại vào trong túi rồi lắc đầu.
"Không có chụp!"
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-sao-lai-tuong-phung/2861314/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.