Sự kết hợp hoàn hảo giữa Trấn Bắc vương vàBạch Sính Đình khiến chí khí quân sĩ ngày càng tăng, sau hội nghị quânsự, trong lòng các tướng sĩ đã có mục tiêu rõ ràng, bước chân ra khỏitrướng soái cũng nhẹ hơn vài phần.
Nhưng, họcũng hiểu rằng, chiến lược của Trấn Bắc vương và Bạch cô nương mạnh dạnsong vô cùng nguy hiểm, là nước cờ không được phép sai lầm.
Sau khi hộinghị kết thúc, Sở Bắc Tiệp kéo ngay Sính Đình đang đi theo các tướnglĩnh ra khỏi trướng: “Bạch đại quân sư lúc nãy thần uy là thế, sao không ở lại bên cạnh chủ soái mà đi đâu?”.
Sính Đìnhquay đầu, cười đáp: “Vương gia đừng quên đã đánh cuộc với Sính Đình.Sính Đình thắng rồi, trong mười ngày Vương gia không được chạm vào taySính Đình”.
Ánh mắt bỗng lóe sáng, Sở Bắc Tiệp không hề do dự mà rút thanh Thần uy bảo kiếm ra,đưa đến trước mặt Sính Đình: “Nàng chém bản vương mười kiếm, thay chohẹn ước mười ngày”.
Nhìn thấythanh kiếm sáng loáng, Sính Đình vội tra kiếm vào vỏ, cau mày đáp:“Chiêu khổ nhục kế của Vương gia không được lòng người. Là Vương giachọc giận Sính Đình trước, hơn nữa Vương gia đã chuẩn bị cả bản đồ thành Thả Nhu, còn rắp tâm cố ý thử người ta. Nếu lúc nãy không nghĩ ra kếsách, chẳng phải Vương gia làm Sính Đình hổ thẹn sao?”.
Sở Bắc Tiệphạ giọng: “Không phải là khổ nhục kế. Nàng ở ngay trước mắt ta, mà mườingày không được chạm vào tay nàng, như thế còn khó chịu hơn nhận mườikiếm. Không gì sánh bằng nỗi khổ nhớ nhung. Bản vương bỏ cái khó
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-phuong-bat-tu-thuong/2148678/quyen-2-chuong-57.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.