Tiếng vó ngựa xé tan bầu trời tứ quốc, kẻthắng giương oai giễu võ, mặc sức giết chóc, người bại thương tích đầymình, chết không toàn thây.
Bạc vàng ban thưởng, rượu say thỏa thích, ca hát tưng bừng. Sau các trò hưởng lạchoang phí cực độ là dân hoảng hốt không chỗ bấu víu trong thời thế loạnlạc và nghĩa quân các nước chạy trốn tìm nơi ẩn náu.
Tạm thờichưa bị khói lửa chiến tranh lan đến chỉ có nơi rừng rậm ken dày, hiểmtrở đến nỗi chính quân Vân Thường cũng thấy chiếm được cũng chẳng làmgì. Rừng rậm Bách Lý nằm ở biên giới Bắc Mạc, kéo dài hàng trăm dặm, cây cối ken dày đến nỗi ánh mặt trời không thể chiếu đến tận cùng, bêntrong ẩn giấu bao loài ác thú trùng độc.
Ngay cảnhững tiều phu, thợ săn quanh năm sinh sống ở đó cũng chỉ dám mưu sinhnơi bìa rừng, ít người dám vào sâu bên trong khu rừng thần bí này.
Có ai còn nhớ, trong cảnh rừng rậm ken dày ấy có một ngọn núi.
Đỉnh Điển Thanh.
Trên đỉnhnúi sừng sững kiêu ngạo đó từng có một nữ tử thống soái ngàn quân, ngồi ở đầu nguồn dòng nước bên lưng chừng núi, khẽ vốc một vốc nước.
Nước suối trong như đôi mắt nàng, nước suối ngọt tựa tiếng ca của nàng.
Nàng có tài đàn lay động lòng người, những ngón tay thanh mảnh ấy đã bị ép phải nắm giữ quân quyền Bắc Mạn.
Lúc đó, dẫn đại quân đóng tại chân núi, sóng đôi với đội quân của nàng đó là danh tướng nức tiếng khắp thiên hạ, Trấn Bắc vương.
Hôm ấy, giết chóc,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-phuong-bat-tu-thuong/2148667/quyen-2-chuong-52.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.