Bôn ba mấy ngày liền, Sính Đình và Túy Cúc vô cùng mệt mỏi.
Phần lớn lộphí dùng vào việc mua sắm, chế tạo mấy thứ phòng thân, lại phải muangựa, mua thức ăn, ở trọ, trong túi hai người đã chẳng còn bao nhiêu.May mà qua biên giới, rất nhiều đường thông sang Bắc Mạc, Thừa tướng Vân Thường không thể bố trí cạm bẫy ở hết mọi ngóc ngách, nên nguy hiểmgiảm đi đáng kể.
Sính Đình và Túy Cúc gầy đi nhiều, nhưng mấy ngày đấu trí với những kẻ mưu đồ cảnđường, chủ ý của Sính Đình vẫn vô cùng vô tận, họ lần lượt vượt qua nguy hiểm. Cả đời chưa từng trải qua việc gì hiểm nguy hồi hộp đến vậy, banđầu Túy Cúc còn lo lắng sợ sệt, càng về sau càng thấy thích thú.
“Sơn mạchTùng Sâm! Đi một ngày nữa sẽ tới Bắc Mạc.” Dãy Tùng Sâm đánh dấu điểmphân cách biên giới giữa Vân Thường và Bắc Mạc cuối cùng cũng hiện ratrước mắt, Túy Cúc vui mừng chỉ cho Sính Đình.
Sính Đình mỉm cười, gật đầu: “Đích thị là dãy Tùng Sâm”. Đi một ngày đường, khuôn mặt thanh tú của nàng đã nhuốm màu mệt mỏi.
Nhìn sắc mặt Sính Đình, Túy Cúc dặn dò: “Hôm nay không cố đi nữa. Phía trước có nhàdân, chúng ta qua đó trọ. Túy Cúc sẽ sắc cho cô nương ít thuốc dưỡngthai, cô nương đừng chê đắng, phải uống hết mới được”.
“Đắng thậtmà”, Sính Đình cau mày, “Phương thuốc ta kê chưa bao giờ đắng thế. Mấyhôm nay ta rất khỏe, không hề có cảm giác khó chịu buồn nôn”.
“Không được, Túy Cúc mới là đại phu. Mê dược, độc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-phuong-bat-tu-thuong/2148636/quyen-2-chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.