Sở Bắc Tiệp đến thành đô trong ánh nắng chan hòa của buổi sớm mai. 
Từ xa nhìnlại, bức tường thành cao vút uy nghiêm hùng vĩ như quen thuộc lại vừa lạ lẫm. Sở Bắc Tiệp nheo mắt, chăm chú nhìn về phía vương cung hồi lâu,rồi quất ngựa tiến lên phía trước. Chàng xuống ngựa trong sự nghênh đóncủa đám đông. 
“Vương gia!” 
“Vương gia trở về rồi!” 
“Trấn Bắc vương trở về rồi!” 
Ngoài đoànnghênh đón của quan viên ở thành đô, dân chúng cũng đổ ra chật cứng haibên đường. Người bảo vệ vĩ đại của họ, Trấn Bắc vương nơi phương xa đãtrở về. 
Ánh mắt họsáng lấp lánh, chỉ có hai, ba vị trọng thần Đông Lâm biết rõ nội tình là lặng lẽ quay đi chỗ khác, cố che giấu ánh mắt bất an. 
Phụ tráchnghênh đón là lão thần Sở Tại Nhiên đức cao vọng trọng nhất Đông Lâm.Ông ta đứng trước trăm quan, trang trọng hành lễ với Sở Bắc Tiệp lưngthẳng tắp, dáng dấp uy nghi, sau đó đứng dậy nói: “Vương gia đã trở về”, đôi mắt già nua không giấu nổi nỗi xúc động vui mừng. 
“Thừatướng.” Sở Bắc Tiệp một tay đỡ vị lão thần đầu tóc bạc phơ, cả đời dốchết tâm huyết vì Đông Lâm, một tay vứt dây cương đẫm mồ hôi cho thị vệtheo sau, hai mắt sáng ngời có thần, vừa đi vừa hỏi, “Tình hình thếnào?” 
“Không tốt.” Sở Tại Nhiên và Sở Bắc Tiệp sóng bước trên đường lớn dẫn tới vươngcung, qua hai hàng dân chúng tiền hô hậu ủng, giọng già nua như mặt trời xế bóng vang lên khe khẽ, “Đại vương bệnh rồi”. 
“Vươnghuynh?” Sở Bắc 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-phuong-bat-tu-thuong/2148612/quyen-1-chuong-24.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.