Trời đất trắng xóa một màu. 
Sính Đình dừng lại, lần đầu tiên nàng hỏi thăm người đi đường: “Lão gia, xin hỏi đến vách Yến Tử đi thế nào?”. 
“Đi thẳng về phía trước, có nhìn thấy con đường ruột dê[1] trước mặt kia không? Phía cuối con đường có hai ngã rẽ về bên trái và bên phải, cô nương men theo con đường bên phải, đi ngựa nửa ngày đường là tới”. Lão nhân vác bao lương thực đã phơi khô từ mùa hè, ngẩng đầu hỏi, “Lạnh thế này mà vẫn vội đi sao?”. 
[1] Đường ruột dê: Đường nhỏ ngoằn ngoèo trong núi. 
“Vâng!” Đa tạ lão nhân xong, Sính Đình thúc ngựa, miệng lẩm bẩm, “Đường ruột dê…” 
Chính ở trước mặt. 
Nghĩ tới nụ cười ấm áp của thiếu gia… Thiếu gia gặp nàng, không biết sắc mặt sẽ thế nào? 
Nàng cố kìm lại sự xúc động, quất một roi vào mông ngựa, ngựa liền phi nhanh trên con đường nhỏ. 
Con đường nhỏ ruột dê ở ngay trước mặt. Vách đá dựng đứng hai bên kẹp chặt con đường nhỏ chỉ đủ cho ba con ngựa đi hàng ngang, ngẩng đầu lên chỉ nhìn thấy một khe trời. 
Sắc trời bàng bạc. 
Sính Đình lặng lẽ dừng chân trước lối vào của con đường ruột dê. 
Đường nhỏ hút gió, lạnh đến thấu xương, gió vù vù cuốn bay sỏi cát. Khung cảnh này thật khiến lòng người thấp thỏm không yên. 
“Truy binh…” Đôi môi hồng khẽ thở than. Lát sau, dường như cảm thấy nguy hiểm đang rình rập, con ngươi Sính Đình bất giác co lại, nàng vung roi, quất mạnh lên thân ngựa: “Đi!”. 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-phuong-bat-tu-thuong/2148582/quyen-1-chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.