Tại ngôi biệt thự của Lâm Giai Ninh và Mạc Thiếu Khanh, từ lúc về đến nhà Mạc Thiếu Khanh không thèm ngó ngàng gì đến Lâm Giai Ninh
- Thiếu Khanh, nghe em nói không phải như anh nghĩ đâu
- không phải như em nghĩ đâu? Là em giả té sau đó đổ oan lên cho Lâm Tĩnh?!
- không có, là em đứng không vững. Em lúc đó không cẩn thận bất cẩn té nên mới bám vào thứ gì đó
- vậy tại sao lại bảo Lâm Tĩnh đẩy em?
- em...em là như vậy đều là có lý do cả. Em sợ, em sợ em ấy sẽ cướp anh khỏi em. Tĩnh Tĩnh thật chất không thể buông bỏ được anh, từ lúc bước vào bữa tiệc. Anh không ngừng nhìn em ấy. Vậy còn em thì sao? Anh có nghĩ đến em hay không? Có phải là anh không thể quên được con bé?
Lâm Giai Ninh nói, những giọt nước mắt đáng thương lại không ngừng rơi xuống gương mặt cô ta
- em nghĩ nhiều rồi đó
Mạc Thiếu Khanh nhàn nhạt đáp, Lâm Giai Ninh nói đúng. Là chính bản thân mình không thể nào quên được cô, anh ta quay lưng bỏ đi
- là em nói đúng có phải vậy không? Anh không thể quên được con bé. Nếu đã như vậy tại sao lại còn ép bản thân mình chịu trách nhiệm với em? Ép bản thân cưới em? Cái em cần là anh thật lòng yêu em nên mới làm như thế
- ...
- sau khi anh và Tĩnh Tĩnh chia tay nhau, anh cũng biết sang ngày hôm sau con bé liền lên giường
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-phu-nhan-em-tron-khong-thoat/2465977/chuong-62.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.