Tối hôm đó, trên bàn ăn cô cùng anh dùng bữa tối. Chợt nhớ ra điều mình muốn hỏi cô mới ngẩn đầu lên nhìn anh
" Duật Hành dì đâu rồi? Vì sao em lại không thấy bà ấy "
" Bà ấy đã sang Mỹ rồi! "
Cố Duật Hành nhàn nhạt trả lời
" Sao nhanh vậy? "
" Ừ! "
" Anh không thấy nhớ bà ấy sao? "
" Không! "
Nghe anh nói thế trong lòng cô thầm nghĩ anh lẽ nào lại lạnh lùng như thế ư? Dù sao bà ấy cũng là mẹ của mình kia mà. Cô không nói gì im lặng ngồi ăn cơm
" Anh biết là em đang nghĩ gì. Đối với anh đó là chuyện bình thường, anh và bà ấy đôi lúc sẽ có trao đổi qua video nên em đừng lo! "
"....vâng! "
...
Cô lúc này đang ở trong phòng. Anh thì đang trong thư phòng làm việc, đột nhiên điện thoại của cô đổ chuông. Nhìn trên màn hình có ghi rõ hai chữ " Hoan Hoan " cô vui vẻ nhấc máy
" Hoan Hoan! "
" Tĩnh Tĩnh sao hôm nay cánh không đi làm? Cậu bệnh ư? "
" Hoan Hoan mình không sao.Hôm nay đột nhiên có chút mệt trong người! "
" Vậy cậu có sao hay không? "
" Mình đỡ nhiều rồi. Xin lỗi vì đã làm cậu lo lắng "
" Haz không sao, cậu không sao là mình yên tâm rồi. À mà tại sao cậu lại dọn đi thế? Cậu chọn căn nhà khác rồi ư? "
" không phải, mình....chỉ là mình.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-phu-nhan-em-tron-khong-thoat/2465892/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.