Sau khi Tô Hoan ra ngoài, trong căn phòng chỉ còn mỗi hai con người
Cái cảm giác yên lặng và ở một chỗ với đàn ông như thế khiến cô có cảm giác khó chịu vô cùng...có gì thì nói đi! Cứ im im đứng đó nhìn là sao chứ
" Chủ tịch, xin hỏi anh có chuyện gì cần tìm tôi ư? ". Cô phải mở lời trước để hắn nói thôi!
" Lâm tiểu thư, nhìn cô có vẻ như là đang muốn trốn tránh tôi vậy! "
Anh nói, từng bước tiến tới chỗ cô ngồi
" Làm gì có, tôi không có...vừa nãy cảm ơn anh. Nếu như không có chuyện gì nữa thì tôi ra ngoài trước "
Cô đứng dậy rời đi, đi ngang qua anh thì bị một lực kéo cô lại, anh nắm lấy tay cô, sau đó đẩy cô vào tường
Thân hình to lớn nhốt cô vào lòng, hoàn toàn không cho cô thoát
" Lâm tiểu thư, cô cần gì vội? Cô đang bị thương kia mà! ". Cố Duật Hành nêu ra lí do muốn cô phải ở lại bên cạnh anh
" Phải! Tôi bị thương nhưng chỉ ở tay không phải ở chân. Chủ tịch, xin anh hãy tự trọng một chút với tôi! ". Tên đàn ông biến thái này! Nói chuyện thì cứ nói, làm gì phải động tay động chân với cô?
" Tự trọng? Cô gái...em có phải muốn cố tình quên tôi? Tôi và em, đêm đó thế nào chẳng lẽ quên rồi ư? ". Cố Duật Hành nghe mà muốn bật cười...muốn anh tự trọng? Đêm đó không biết là ai lại rất nhiệt tình nha!
" Chủ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-phu-nhan-em-tron-khong-thoat/2465871/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.