Tại một nhà hàng Tây, bà đã mời cô đến đây ăn cơm vì bà biết nơi đây có rất nhiều món ngon muốn đến cô thưởng thức một chút..
" Tĩnh Tĩnh, con sống ra sao? Cha con có yêu thương con? "
Nghe bà nói thế cô khẽ cúi đầu
" Cha? Ông ta vốn đã không còn là cha con nữa. Ông ta đã đuổi con ra khỏi Lâm gia ". Cô cười có chút chua xót bản thân
" Cái gì? Ông ta dám đuổi con đi ư..vậy bây giờ con hiện đang ở đâu? "
" Dì đừng lo. Không có Lâm gia, con vẫn có thể sống được. Con hiện tại đã kiếm được một công việc ổn định và cũng thuê được một căn nhà nhỏ để ở "
" Tĩnh Tĩnh, trước lúc mẹ con qua đời, bà ấy cũng có nhờ ta. Biết chắc Lâm gia trước sau sớm muộn gì cũng sẽ làm khó con nên bảo ta giúp con chiếu cố ". Bà nắm tay cô nói: " Ta và mẹ con là bạn thân của nhau từ rất lâu. Mẹ con rất tốt, con có biết rằng, nhờ bà ấy mà ta đã có ngày hôm nay? "
Lâm Tĩnh nhìn bà, cũng có chút khó hiểu
" Đừng bận tâm gì cả. Có gặp bất trắc gì, thì hãy nói với ta. Ta nhất định sẽ giúp cho con! "
Cô khẽ mỉm cười rồi rụt tay lại: " Cảm ơn dì! "
Bà cười hiền nhìn cô. Chợt nhớ tới Cố Duật Hành, bà lại nghĩ không biết cô đã có bạn trai chưa? Con trai của bà cũng đã đến tuổi lấy vợ rồi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-phu-nhan-em-tron-khong-thoat/2465864/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.