*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
16/10/2020
Triệu Nhất Dưỡng giờ khắc này vô cùng tỉnh táo.
Một câu "Anh muốn mang em ra khỏi đây, để em ở bên cạnh anh mãi mãi." vốn dĩ phải làm cậu hạnh phúc tới mức nhảy cẫng lên, thế nhưng cậu lại chẳng hề có một chút vui vẻ nào.
Cậu thẫn thờ nhìn ánh sáng hắt qua tấm rèm cửa, là ánh trăng, hay là người chưa ngủ? Cậu muốn bước đến nhìn, nhưng cả người lại bị người phía sau ôm chặt, không thể nhúc nhích được.
Mặc dù đã là hừng đông, nhưng trong lòng cậu còn đầy tâm sự, làm gì có tâm tư ngủ. Triệu Nhất Dưỡng nghe thấy tiếng kim đồng hồ chậm rãi nhích từng giây trên bàn, bỗng nhiên lại thấy hoảng hốt, trong cổ họng như nghẹn lại thứ gì, làm cậu thấy buồn nôn. Người phía sau cậu có vẻ rất mệt mỏi, ngủ rất sâu, tựa hồ còn có tiếng ngáy.
Khi nào trời mới sáng?
Triệu Nhất Dưỡng tự hỏi mình.
.....
Khi nào trời mới sáng?
Thân Nguyên Cảng tự hỏi mình.
Gần đây giấc ngủ của hắn rất kém, mười một giờ hắn đã đi ngủ nhưng lại thức dậy sau một giấc ngủ ngắn. Vốn tưởng là trời đã sáng, nào ngờ nhìn đồng hồ chỉ mới 3:30 phút sáng. Phòng ngủ của Thân Nguyên Cảng cực kỳ đơn giản, bốn bức tường màu xám với cái giường màu đen, cộng thêm rèm cửa tối màu cái gì cũng không nhìn thấy, nhắm mắt mở mắt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-phu-khuyet-trinh/2420519/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.