Trên đường đi, xe ngựa xóc nảy có chút dữ dội, mà Lâm Kỳ Hưng vẫn là vẻ phiêu diêu đó ngồi ngay ngắn, không một chút dao động.
Quan Đông Hàn cứ lâu lâu lại lén nhìn lên tứ thúc, càng nhìn càng có hảo cảm với người này.
Lâm Kỳ Hưng chợt mở mắt, hắn cười nói: "Sư điệt, có vẻ như nhận ra ta?"
Quan Đông Hàn giật mình, không ngờ tứ thúc lại biết đến hắn. Với lại khoảng thời gian hắn nhận mặt Lâm Kỳ Hưng, phải là rất lâu sau này.
Lúc đó hắn đã mười bảy tuổi, vừa mới gia nhập Nam Kiếm phái làm đệ tử dưới danh nghĩa cha hắn. Cùng khi đó thì tứ thúc đi du ngoạn trở về. Chính là khoản khắc đó, bọn họ đặc biệt lưu ý tới nhau.
Lâm Kỳ Hưng nhếch môi:"Hơi bất ngờ nhỉ?"
Quan Đông Hàn gật đầu, Lâm Kỳ Hưng lại giải thích:" Lần trước bưng trà rót nước, Thiết chưởng môn đã nói qua."
Quan Đông Hàn a một cái xem như đã tường tận, đúng là khi đó hắn chán ghét câu mắng chửi kia nên nhanh chân rời khỏi, đoạn đối thoại phía sau thì không nghe được.
Như vậy cũng tốt, sớm nhận người thân sớm đỡ phải chịu khổ khi đến Nam Kiếm phái.
Khi đó hắn có thể cầu xin chưởng môn cho hắn làm đệ tử dưới danh của tứ thúc, như vậy sẽ đỡ bị bọn họ chê cười.
Quan Đông Hàn mím môi, sau đó cảm động gọi Lâm Kỳ Hưng: "Tứ thúc..."
Lâm Kỳ Hưng ôn nhu vỗ vai hắn:"Tốt, thúc cứ ngỡ đâu sẽ vĩnh viễn không tìm thấy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-phong-tinh-minh-chu-hac-hoa-roi/2465230/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.