Sáng hôm sau, bốn người lên thuyền rời khỏi Xà Đảo. Sử Diệp không yên lòng bỏ lại Tiểu Hồng, cũng nhờ con rắn nhỏ này mà y có diệp dạy dỗ Trần Lượng một bài học, cũng kể từ lúc đó y luôn mang bên người Tiểu Hồng để đề phòng bất trắc.
Vả lại Tiểu Hồng là vật nuôi vừa đáng yêu vừa nghe lời, y không nỡ rời xa nó, hầu hết Tiểu Hồng đều trốn trong cổ áo Sử Diệp, không có tiếng gọi liền không ra ẩn mình triệt để.
Quan Đông Hàn để ý thấy con rắn nhỏ núp sau góc áo của Sử Diệp, hắn có phần ghét bỏ nói: "Ca ca, huynh sao lại mang theo nó?"
Sử Diệp vỗ vỗ nhẹ đầu Tiểu Hồng, rắn nhỏ xì xì kêu vài tiếng liền chui vào y phục: "Ta nuôi nó nhiều năm rồi, không yên tâm bỏ lại."
"Hừm, huynh phải cẩn thận, tránh để nó gây ra chuyện rồi lại liên lụy đến huynh." Hắn nhàn nhạt nhắc nhở một câu.
Sử Diệp gật đầu một cái, trên đường rời khỏi Vô Ưu thành, Sử Diệp sẵn tiện căn dặn những bệnh nhân mà y đang thụ lý phải thường xuyên uống thuốc theo đơn mà y kê cho, một số người thì giữ tận ba đến bốn đơn thuốc thay đổi theo tình trạng sức khỏe.
Mọi người thật sự rất buồn rầu khi Sử thần y của bọn họ phải rời khỏi một thời gian, nhưng dù sao ngài ấy cũng sẽ quay lại, có thể chờ được.
Tiểu Bình ôm thật chặt chân của Sử Diệp, khóc lóc: "Sử ca ca... Huynh đừng đi..."
Sử Diệp ôn nhu xoa đầu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-phong-tinh-minh-chu-hac-hoa-roi/2465210/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.