Ở dưới lầu, Sử Diệp đi đến chỗ bàn của Miên Miên đang ngồi, mặt nóng đặt mạnh hòm thuốc lên bàn.
Tiếng động lớn gây sự chú ý từ mọi người xung quanh, cắt ngang chuyện mà họ đang bàn tán.
Sử Diệp mặt mày khó ở khiến cho Miên Miên ban đầu vốn muốn hỏi chuyện phải im lặng, khí tức lạnh như băng cũng khiến người xung quanh né ra xa vài bước.
Lâm Kỳ Hưng vừa xuống lầu, vẫn chưa nhận ra không khí xung quanh đang rất quái dị, hắn tươi cười ngồi xuống vỗ vỗ vai y: "Mọi người đã ăn gì chưa? Mà A Hàn đâu?"
Nghe đến cái tên của tiểu tử thối, chuyện ban sáng lập tức trở về trong đầu Sử Diệp, y tự rót cho mình chung trà để hạ nhiệt.
Lâm Kỳ Hưng chớp chớp mắt nhìn y, Miên Miên lắc tay ra hiệu với hắn ý bảo đừng hỏi thêm gì nữa, nàng không biết nếu chọc cho Sử ca điên tiết tiếp theo chuyện kinh hãi gì sẽ diễn ra.
"Ca ca!" Quan Đông Hàn đúng lúc xuất hiện bất ngờ vỗ mạnh lưng Sử Diệp một cái.
"Khụ..."
Sử Diệp bị sặc nước ho khan mấy tiếng, y giương ánh mắt như muốn giết người nhìn hắn: "Ngươi đi không có tiếng động, bộ ngươi là quỷ hả?"
"A? Thật xin lỗi khiến ca ca giật mình."
Hắn gãi gãi đầu, vẻ mặt hối lỗi như cún con, Sử Diệp trong lòng như có cọng lông chim chọt cho ngứa ngáy, thật sự không nỡ mắn tên tiểu tử này mà.
Sử Diệp xua tay: "Thôi được rồi, ngồi xuống ăn đi."
Lâm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-phong-tinh-minh-chu-hac-hoa-roi/2465207/chuong-21.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.