Trời trong xanh, mây trắng bồng bềnh trôi, lá liễu tươi tốt rũ xuống bên bờ hồ yên ả, hài tử khoảng mười mấy tuổi vui vẻ ngồi vẽ lại những khung cảnh hữu tình trước mắt.
Nữ nhân từ phía xa xa đi đến, gương mặt cười phúc hậu đối hài tử: "Diệp nhi! Trời lạnh lắm sao con không mặt áo khoác?"
Sử đại công tử đặt bút xuống bàn, gương mặt tái nhợt nở nụ cười nhạt nhẽo: "Con thấy khỏe lắm."
Nữ nhân khoác chiếc áo lông thú lên cơ thể gầy nhỏ đó, nàng xoa đầu y: "Tiểu tử thối, mới hôm qua còn phát sốt nay lại chạy ra đây đón gió Bắc rồi, ta biết con thích vẽ tranh nhưng cũng không thể vì vậy mà xem thường sức khỏe."
"Con xin lỗi, mẹ đừng lo con thấy tốt lắm..."
"Không cho con nói nữa." Nàng bóp đôi môi nhỏ nhắn của y, giọng nói đầy sủng nịch.
Sử Diệp lắc đầu, tránh né ma trảo của mẫu thân mình, y nhìn xung quanh không thấy bóng dáng của đệ đệ cùng phụ thân liền tò mò hỏi: "Mẹ, cha đưa Di nhi đi đâu rồi?"
"À... Họ đến Hàn gia tham dự hội thưởng hoa..." Nàng ấp úng trả lời, sợ rằng đứa con của mình cảm thấy tủi thân.
Từ lúc lên ba Sử Diệp đã ốm yếu bệnh tật quấn thân, cũng nhờ nhà hành y nhiều đời nên có thể giữ cho mạng nhỏ qua nhiều mùa đông, chính vì vậy mà Sử Diệp luôn bị nhốt trong nhà không cho ra ngoài, lỡ như gặp chuyện thì phải làm sao?
Sử Diệp tuy hơi buồn nhưng có thể hiểu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-phong-tinh-minh-chu-hac-hoa-roi/2465191/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.