Sử Diệp ngồi yên một chỗ trên ghế, nhìn xung quanh căn nhà lá nhỏ rách nát tồi tàn này, vì nằm sâu trong rừng nên bị bỏ hoang rất lâu rồi.
Vừa nãy khi bị người ta ức hiếp, Sử Diệp may mắn được một ông lão tóc màu hạt tiêu ra tay tương trợ, sau đó bất ngờ nhận ra Long Nhị liền mang nàng tạm thời trú ở nơi này nghỉ ngơi.
Lúc này, trong đầu y có quá nhiều câu hỏi. Ông ta là ai? Sao lại quen biết với Long Nhị? Hơn nữa còn biết gương mặt thật sự bị nàng che giấu.
Quan Đông Hàn... Hắn có đang tìm mình không? Chẳng lẽ như lời của Trần Lượng, hắn đã không muốn dây dưa với mình nữa.
Càng nghĩ càng khiến đầu óc y rối như tơ vò, không có biện pháp tháo ra.
Từ bên ngoài đi vào, ông lão cầm trên tay hai ba gói thuốc bốc ở y quán trong Nam Dương thành đặt xuống bên cạnh Long Nhị.
Sử Diệp thu hồi lại những rối rắm kia, y theo thói quen muốn đưa tay đến kiểm tra thảo dược bên trong. Nhưng chưa chạm được đến một ngón tay liền bị lão mắng: "Ngồi yên đi. Ngươi còn đang bị thương mà còn động đậy cái gì?"
Nói xong lão lấy lọ thuốc trong ống tay áo ra, đổ bột lên lòng bàn tay rồi thoa lên vết thương trên người Sử Diệp.
Từ cánh tay đến dưới chân, ngay cả gương mặt đều nổi sưng lên tím đỏ, nặng nhất có lẽ là nơi mắt cá đã bị vỡ xương.
Lão tặc lưỡi lắc đầu, người này là con cháu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-phong-tinh-minh-chu-hac-hoa-roi/2465170/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.