Chiếc xe ngựa dừng tại một con đường mòn nhỏ cách sơn trại của Mạnh Hùng chỉ vài dặm, bên cạnh đường mòn là một tấm bia đá không có đề tên.
Có lẽ làng nhỏ mà Chí Sương nói không có tên, Chí Sương xuy xuy đánh mông ngựa tiếp tục đi vào bên trong.
Chẳng mất bao lâu thì những dãy nhà nhỏ lụp sụp xuất hiện, làng nhỏ nhìn sơ qua liền thấy hết tất cả, vỏn vẹn chỉ có vài ba chục hộ dân, so với sơn trại còn kém xa rất nhiều.
Xe ngựa dừng trước một căn nhà nhỏ mục nát, mái lợp bằng lá khô, tường trán bằng rơm và đất sét.
Xung quanh dãy nhà này bị hàng rào gai ngăn cách với những dãy còn lại, dường như là đang cách ly.
Chí Sương vén rèm lên báo: "Sử công tử, chúng ta tới rồi."
Vì sự xuất hiện của người lạ khiến dân làng chú ý, thế nên có vài người ló đầu ra cửa nhìn, nhưng chẳng ai dám đến gần ngôi nhà kia.
Sử Diệp được Tiểu Bình cẩn thận đỡ xuống xe, Mạnh Hùng theo sau cảm giác được thằng nhóc hỉ mũi chưa sạch này có vẻ quá mức quan tâm tới nam nhân.
Bọn họ đi vào trong nhà, bên ngoài bắt đầu có tiếng bàn tán.
Thiếu phụ giáp nói nhỏ: "Trời ơi! Bọn họ vào rồi."
Thiếu phụ ất cũng bè theo: "Cái dãy nhã này vì Mã Lưu lây bệnh, toàn bộ đều dở sống dở chết."
Thiếu phụ bính liền tặc lưỡi lắc đầu: "Bọn họ vào đó rủi nhiễm bệnh thì sao?"
"Không được! Lỡ lây cho chúng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-phong-tinh-minh-chu-hac-hoa-roi/2465150/chuong-52.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.