Sáng hôm sau khi tỉnh lại, đầu Sử Diệp có hơi nặng trĩu, xong rồi chẳng biết là nghĩ gì mà ngớ người.
Hình như y có mơ một giấc mơ, trong mộng đã mạnh dạng hôn Quan Đông Hàn một cái thật sâu, dây dưa không dứt.
Sử Diệp đỏ mặt đưa tay lên sờ sờ môi của mình, thế nhưng cảm thấy sưng đỏ khác thường liền hoảng hốt.
Chẳng lẽ không phải là mơ? Đêm hôm qua Quan Đông Hàn thật sự có âm thầm ghé đến tìm mình? Đáng nhẽ hắn phải ở trên Nam Kiếm chứ... Hay là... Do căn dịch bệnh thủy đậu này nên đã đến Bạch Hổ thành?
Không đâu... Sao có thể... Nếu là như vậy... Hắn đã chứng kiến tâm tư không chính đáng mà Sử Diệp dành cho hắn?
Không! Mất mặt chết! Tiết tháo bị chó gặm chạy xa ba vạn tám ngàn dặm rồi, sau này còn mặt mũi nào mà gặp lại người ta chứ?
Nhưng mà... Liệu có gặp lại hay không? Cuộc sống của cả hai rất khác biệt...
Sử Diệp thở dài, chẳng biết nên phải xử lí tâm trí của mình thế nào cho phải, cuối cùng quyết định cứ vờ như chưa có gì xảy ra, tất cả chỉ là mơ mà thôi, nghĩ như vậy sẽ khiến lòng của y nhẹ nhõm hơn.
Y nhanh chóng mặc lại y phục mà không cần sự giúp đỡ của Tiểu Bình, nên sớm bảo bọn họ chuẩn bị rời đi, nán lại cũng đã quá lâu rồi Sử Diệp sợ Miên Miên ở nhà sẽ lo lắng cho y.
Tiểu Bình nằm dài trên sàn gỗ cùng với Mạnh Hùng, ánh sáng chói
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-phong-tinh-minh-chu-hac-hoa-roi/2465145/chuong-55.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.