Chương trước
Chương sau
Sáng hôm sau, hai cha con Thiết Uy Hổ liền cáo biệt Bình Tây vương để đi đến Hàn gia, trong mắt của bọn họ vẫn còn khí tức hung sát nhìn về phía sương phòng của Sử Diệp.

Quan Đông Hàn bình thản nói: "Nhị vị tiểu thư Hàn gia vẫn đợi chúng ta."

Lúc này bọn họ mới không nấn ná ở lại thêm, một đường hướng đến cửa phủ Bình Tây rời khỏi, bọn họ khởi hành sớm hơn đệ tử Nam Kiếm một ngày, xem ra hôm nay là đến vừa hay kịp diễn ra hội thưởng hoa sau giờ trưa.

Điều mà Thiết Uy Hổ muốn làm nhất hiện tại chính là truyền tin đến thiên hạ, tuyên bố nghiệt tử Sử gia vẫn chưa chết, còn đang trốn tại Bình Tây vương phủ ở kinh thành.

Tin tức đi nhanh như bướm đậu rồi bay, chẳng cần đến một ngày liền truyền khắp hang cùng ngõ hẻm, không một ai là không biết.

Tất nhiên trong số đó có Lô Hoàng và Hồ Thanh Y, hai kẻ chủ mưu đẩy Sử Diệp đi vào vực chết, họ biết được y còn sống, trong lòng vừa cảm thấy nhột nhột vừa cảm thấy tức tối, vốn dĩ muốn đổ tất cả tội lỗi lên đầu một tên đã chết.

Người chết thì đâu biết nói, thế nhưng Sử Diệp nào phải người chết cơ chứ.

Sử Diệp ngồi một mình trong phòng, chỉ vừa trùng phùng với hắn vậy mà sáng dậy lại phải xa cách, y không ra ngoài là bởi chẳng buồn chứng kiến người kia rời đi, dù là vẫn ở chung một kinh thành, nhưng bức tường xã hội vẫn ngăn cách bọn họ.

Tiểu Bình gõ cửa: "Sử ca! Tứ hoàng tử muốn cùng huynh ăn điểm tâm."

"Ò! Ta tới ngay đây." Sử Diệp thở dài, khoác ngoại y rồi rời khỏi phòng.

Ở đại sảnh Bình Tây vương phủ, chỉ có Sử Diệp, Mạnh Hùng và Tiểu Bình ngồi chờ, rất lâu sau phu phụ Bình Tây vương mới ra.

Hai vị hoàng tử vì còn có chút chuyện bàn với nhau nên ra sau cùng, ngồi cùng một bàn cơm thế nhưng ai nấy đều im lặng húp chén cháo của riêng mình, bánh quẩy và há cảo thì chỉ có Tử Kính An động đũa vào.

Đứa trẻ vẫn còn nhỏ, vẫn còn ngây ngô, ca ca nói gì liền nghe đó nên không gây rắc rối về đại sự cho lắm.

Tử Kính Vũ buông đũa, hướng Sử Diệp nói: "Đệ đệ ta hôm qua có nói, muốn công tử đây làm thái phó, thế nhưng ta lại chưa kế vị cũng không thể tùy tiện quyết định, trên có bệ hạ dưới có mẫu hậu, nên…"

Sử Diệp từ tốn cười: "Thảo dân hiểu rõ, thảo dân không đủ phúc phần nhận đặc ân đó."

"Công tử đây quả nhiên hiểu chuyện, để đền đáp ân đức ngươi cứu đệ đệ ta một mạng, công tử muốn thưởng cái gì cứ việc nói."

"Thảo dân không cưỡng cầu gì thêm, chỉ muốn sớm trở về Vô Ưu thành."

Tử Kính Ân nghe đến đây liền mở to mắt rưng rưng nhìn tam ca, hài tử mếu máo: "Đệ vẫn chưa muốn tiểu thúc rời đi sớm… Còn muốn học nhiều nhiều cây thảo dược."

Sử Diệp thở dài, lấy cuốn Bách Vạn Thảo Bách Vạn y đã được y tóm lược và sao chép thành một bản đơn giản dành cho Tử Kính Ân, mấy ngày qua đi cùng nó, y nhận ra được đứa trẻ này vừa có thiên phú vừa ham học hỏi các loại thảo dược, vì vậy mà đêm hôm qua y đã cẩn thận sao chép ra những loại thảo dược quý hiếm có trong cuốn y thư này, hơn nữa còn có nhiều loại mà đời trước y tích góp được kiến thức lúc còn ở trường đại học cho Tử Kính Ân.

"Nếu tứ hoàng tử quả thật muốn tìm hiểu về thảo dược như vậy, thảo dân sẽ tặng người cuốn y thư này." Sử Diệp cẩn trọng đưa hai tay cuốn sách cho nó.

Tử Kính Ân có chút ủ dột, hài tử vẫn một mực giữ chặt tay Sử Diệp: "Ta muốn đích thân tiểu thúc dạy cho ta…"

"Thảo dân… Quả thật không nên nán lại…" Sử Diệp vẫn giữ nguyên ý định của mình.

Tử Kính Vũ thấy đệ đệ mình bắt đầu làm nũng, lo ngại sẽ trễ nãi đại sự nên lên tiếng: "Hay là công tử ở lại thêm một ngày nữa, sáng mai rời đi cũng không muộn."

"Nếu tam hoàng tử đã lên tiếng, thảo dân tuân mệnh."

Tử Kính Ân nghe thế liền hớn hở vô cùng, hai vị hoàng tử cùng Bình Tây vương Tử Giai Quyết trống kèn thông cáo hồi cung.

Cung Vân phi dẫn theo thế lực bè phái của mình ra nghênh đón, chuẩn bị đến gặp ngự hoàng.

Sử Diệp an phận ở trong Bình Tây vương, chờ đợi Tử Kính Ân quay lại rồi nói lời cáo biệt, y biết rằng bên ngoài đang đồn đại chuyện của mình không ngừng, những lời lẽ khó nghe đó, y không muốn quan tâm nữa.

Tiểu Bình buồn chán kéo theo Mạnh Hùng đi dạo thăm thú xung quanh, đây là lần đầu tiên hắn đến thành đô lớn rộng thế này, nên vô cùng hứng khởi.

Vào một tửu lâu, vừa hay tửu lâu đó lại là nơi mà Nam Kiếm phái mướn phòng tá túc, Tiểu Bình không hề phát hiện ra mà vào trong kêu trà gọi thức ăn.

Lúc này đám đệ tử của Nam Kiếm phái từ trên lầu đi xuống, trong số đó có Lô Hoàng, Tiểu Bình liền nhận ra lão, chính là lần đại náo ở bên tàu mấy năm trước.

Tiểu Bình liền trở nên trầm mặc, im lặng ngồi uống trà ăn bánh.

Bọn họ ngồi xuống, bắt đầu huyên náo trò truyện.

Lô Sỉ Liêm hướng cha hắn hỏi: "Cha có nghe được tin tức đó?"

Lô Hoàng nhẹ gật đầu, lập tức một đệ tử nói: "Vậy là tên Sử đại công tử đó vẫn chưa chết không phải đồn đoán bậy bạ nữa."

"Ông trời không có mắt, tại sao lại để tên đó sống chứ?"

"Được rồi, sống chết là do số trời quyết định, đến lượt các đệ nói hay sao?" Thái Vân Trọng lên tiếng khiến cho không ít người trong tửu lâu để ý.

Ở một bàn khác lại có người mỉa mai:"Không những Sử đại công tử đó còn sống, mà ta còn nghe đồn đệ tử dưới danh của Lâm thánh hiệp có mối quan hệ mập mờ với hắn."

"Ô! Chẳng phải đó là thiên lí bất dung, vạn người bất phục sao?"

"Đúng vậy, khi nào thì Nam Kiếm mới ra tay diệt trừ hậu hoạn đây chứ?"

Một câu cũng không sót, Tiểu Bình đều nghe trót lọt hết, trong lòng là ngọn lửa giận giữ như hổ sói đang gầm thét, nếu hắn có thể phun ra thì chắc chắn là thiêu chết bọn người này.

Lâm Kỳ Hưng từ đầu đến cuối không nói gì, tức giận đập bàn bỏ đi, Thái Vân Trọng cũng ngán ngẩm mà cầm kiếm đi theo.

Lô Sỉ Hoằn khinh bỉ cười bọn họ, hắn ngay từ đầu đã không ưa nổi Thái Vân Trọng và Quan Đông Hàn, vừa hay tối qua đại ca của hắn trông thấy chuyện đen tối, liền xúi dục gã ta đi loan truyền bôi nhọ danh dự Quan Đông Hàn.

Lô Hoàng liếc mắt nhìn đứa con lớn, sau đó có chút hài lòng gật đầu, Lô Sỉ Liêm hoan hỉ trong lòng uống ực hết trà trong chung.

Tiểu Bình nhanh chóng để lại vài đồng bạc rồi cùng Mạnh Hùng rời khỏi, nếu hắn còn ở lại thêm phút giây nào nữa, hắn chắc chắn sẽ phát điên lên mất.

Trưa hôm đó, sau khi hoàn thành đại sự, Tử Kính Vũ được kế vị phong lên làm thái tử, hoàng tử Tử Ngộ vì mưu đồ thất bại nên bị giam lỏng chờ đến khi ngày đăng cơ đến rồi xử trí sau.

Cung Vân phi ở bên giường bệnh, chăm sóc ngự hoàng đã không còn ngồi nổi, người hốc hác tiều tụy đến đáng thương, xem ra rất sớm thôi người sẽ băng hà.

Tử Kính Ân vội vàng quay lại Bình Tây vương phủ, vừa hay người của Hàn gia đem thiệp mời đến.

Tử Giai Quyết hồ nghi nhìn tấm thiệp, Hàn Tú Tâm cung kính nói: "Bẩm vương gia, phụ thân tiểu nữ muốn mời thân giá tôn quý của người đến dự lễ thưởng hoa. Ngoài ra phụ thân tiểu nữ còn được biết, vương gia đây rất có hứng thú với tứ đại thánh khí, nên người đặc biệt muốn mời vương gia ở lại sau buổi thưởng hoa là thưởng kiếm."

"Cái gì? Hàn lão gia đã tìm được những món còn lại?" Tử Gia Quyết kinh ngạc.

Hàn Tú Tâm gật đầu, Tử Kính Ân chạy vội vào nói: "Thúc thúc, người có thể đưa ta và tiểu thúc đến đó chơi."

"Chuyện này…"

Hàn Tú Tâm nhìn hài tử mặt mày sáng lạng kia, vừa gọi Bình Tây vương gia là thúc thì có lẽ cũng là người hoàng tộc.

Nàng liền cúi chào, Tử Kính Ân không thèm để ý đến nàng, chỉ một mực đòi Bình Tây vương đưa nó và Sử Diệp cùng đi.

Tử Giai Quyết đầu hàng trước đôi mắt to tròn long lanh đó, hỏi vị tiểu thư kia: "Khi nào bắt đầu?"

"Giữa giờ Thân là bắt đầu, có thể kéo dài đến đầu giờ Tuất."

"Được rồi, chúng ta sẽ đến đó."

Tử Kính Ân vui mừng, chạy vào trong lôi lôi kéo kéo Sử Diệp ra, lúc này Hàn Tú Tâm mới kinh hoàng nhìn nam nhân bị hài tử quấn quít kia.

Sử Diệp vừa nhìn thấy nàng liền nhận ra, y ôn nhu gật nhẹ đầu rồi nhếch môi: "Hàn tiểu thư."

"Công… Công tử…" Hàn Tú Tâm có hơi lúng túng, cộng với nụ cười ấm áp kia càng khiến nàng không muốn nhìn.

Sử Diệp hướng Bình Tây vương muốn hành lễ, lại bị ông chặn lại: "Công tử hữu lễ."

"Tứ hoàng tử có nói, người muốn thảo dân đi cùng đến…"

"Đúng vậy, công tử không phiền chứ?" Bình Tây vương có hơi uy hiếp hỏi.

Một câu không phiền này khiến Sử Diệp không thể từ chối, nhưng so với y Hàn Tú Tâm lại càng não đầu hơn, sao lại gặp người này ở đây kia chứ, hơn nữa còn đi chung với Bình Tây vương đến Hàn gia.

Hàn Tú Tâm vội xin cáo biệt, trong lúc ra cổng thì bắt gặp hai người Tiểu Bình và Mạnh Hùng.

Tiểu Bình nghiến răng trừng mắt nhìn nàng đi vội vào trong.

Sử Diệp thở dài, không biết có rắc rối gì lại tìm đến không, Bình Tây vương hiểu được y đang nghĩ gì liền đảm bảo: "Ta hứa với công tử, sẽ không để công tử xảy ra chuyện nếu không Tứ hoàng tử sẽ rất giận."

"Phải đó tiểu thúc, có ta bảo kê cho ngươi, không cần sợ."

Sử Diệp bật cười, cúi đầu: "Đa tạ Tứ hoàng tử."

______________________

Hé lô, tui đã trở lại!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.