Tiếng sóng và gió thổi đập vào mạn thuyền, những cánh chim hải âu chao lượng rồi quang quác kêu lên.
Động tĩnh bên ngoài quá mức ồn ào khiến Sử Diệp choàng tỉnh giấc, nhìn thấy Quan Đông Hàn vẫn cười cười với mình liền tức giận, mắng: "Sao lại không gọi ta dậy? Chẳng phải ta đã bảo chỉ ngủ một canh giờ?"
"Đệ không nỡ." Hắn chớp chớp mắt linh động, giống như cún con nhận lỗi, khiến cho Sử Diệp không tài nào sinh khí thêm.
"Vậy có dùng thuốc chưa?"
"Có! Sử ca nói đệ phải dùng thuốc đúng giờ, đệ nhớ kỹ."
"Nói láo không chớp mắt." Sử Diệp nghiến răn dùng ngón tay búng lên giữa trán của hắn.
"Ta không chỉ ngươi dùng thảo dược nào, ta cũng không chỉ ngươi làm sao dùng thuốc, dám qua mặt lão tử? Tìm chết!" Sử Diệp vừa nói một chút lại ngắt một chút để búng lên trán của hắn, chẳng mấy chốc liền sưng lên một cục tròn tròn đỏ đỏ.
"Đệ biết sai rồi, huynh còn búng nữa là não đệ văng ra luôn."
"Hừ!"
Ngay lúc này, Thái Vân Trọng ở bên ngoài nói vọng vào: "Sử công tử, chúng ta đã đến nơi, Quan huynh đã tỉnh chưa?"
Sử Diệp thừa cơ hắn không đêt ý liền búng thêm một cái nữa, rồi nhanh chóng đứng dậy chỉnh lại y phục.
"Đã tỉnh." Sử Diệp trả lời, sau đó thì nghe Thái Vân Trọng mừng rỡ chạy đi.
Còn y thì lấy hai đến bốn chiếc lá Ô Thề Sa ra, sau đó vò cho nát rồi đưa cho Quan Đông Hàn, bảo hắn nuốt vào.
Quan Đông Hàn nhướn mi: "Thì ra là dùng như vậy... Nhưng mà... Trong lúc đệ ngất thì làm sao nuốt được?"
"..." Sử Diệp đột nhiên biến thành pho tượng thạch cau.
Hắn dường như hiểu ra được rồi, liền gian tà vờ như hỏi tiếp: "Sử ca ca, Sử thần y huynh làm cách nào cho đệ dùng thuốc vậy? Xin chỉ giáo."
Sử Diệp mím môi, mặt hơi hơi ửng hồng lên, ngữ điệu vẫn cứng rắng mở miệng: "Tất nhiên là dùng cách của ta..."
Nói xong y vội vã nhét đống Ô Thề Sa vào mồm Quan Đông Hàn: "Phí lời, ngươi không nuốt thì ta bón ngươi nuốt."
Quan Đông Hàn trừng trừng mắt, trong lòng gào thét hành hạ trẻ nhỏ.
Lâm Kỳ Hưng ngay khi nghe được tin từ Thái Vân Trọng liền vui mừng chạy vào, liền thấy cảnh tượng hung tàn của Sử Diệp, Lâm Kỳ Hưng ậm ừ lên tiếng: "Này... Sử công tử... Chúng ta đã tới thành Nam Dương rồi..."
Sử Diệp phủi phủi tay vẫn giữ được vẻ vân phong đạm mạc, tĩnh lặng như nước. Quan Đông Hàn nuốt ực, hương vị vừa đắng vừa chát trong cổ họng vươn vấn lên tới mũi.
Cơn khó chịu trong người phần nào được giảm bớt, thần trí càng tỉnh táo hơn, Lâm Kỳ Hưng đỡ lấy hắn rời khỏi thuyền. Theo sau là Thái Vân Trọng và Kim Bảo La đi sát cạnh Sử Diệp, sợ rằng tin tức không hay ho ở Hàn gia kia gây nên nguy hiểm cho y.
Mạc Nghê Thường đứng trên đầu thuyền, đạm mạc nhìn bọn họ đi vào Nam Dương thành.
Quan Đông Hàn quay đầu ra sau, khẽ gật đầu thay lời cảm tạ, Mạc Nghê Thường vẫn như thế, không quá để ý đến hắn.
______________________________________
Mướn một chiếc xe ngựa đi đến dưới chân núi Nam Thành, bọn họ đã bị một toán người chặn lại.
Trương Tử Phong dẫn theo hầu hết các đệ tự dưới danh của hắn đứng đó, bên cạnh còn có ba vị trưởng lão vẻ mặt nghiêm túc vô cùng.
Ai nấy đều sát khí đằng đằng nhìn chiếc xe ngựa. Lâm Kỳ Hưng đỡ Quan Đông Hàn xuống, Thái Vân Trọng và Kim Bảo La thì kéo Sử Diệp ra phía sau lưng, cả bốn khom người hành lễ.
Trương Tử Phong đăm đăm nhìn Sử Diệp, lớn tiếng: "Quy định của Nam Kiếm, chắc Tứ đệ đây đã biết rồi chứ?"
"Đệ biết." Lâm Kỳ Hưng trả lời, trong lòng dâng lên dự cảm chẳng lành.
"Bổn phái không thể cho một kẻ không rõ tốt xấu ra vào tự do được, đệ biết chứ?"
Trương Tử Phong nghiêm nghị hỏi lại lần nữa, Lâm Kỳ Hưng muốn lên tiếng nhưng đã bị Sử Diệp cướp lời: "Là ta đã cầu xin Lâm thánh hiệp đưa đến, cũng là ta liên lụy đến Đông Hàn bị trọng thương, theo lẽ thì đích thân ta phải chăm sóc Đông Hàn, để chuộc tội."
Phương Ứng Khanh xòe quạt, phe phe phẩy phẩy đi đến, đánh giá Sử Diệp toàn bộ từ trên xuống dưới, sau đó nhếch môi nói với y: "Bộ dạng không có gì nổi bật, hơn nữa còn bị phế một chân, ngươi có cái gì để xứng đáng đứng cùng với A Hàn nhà ta?"
Sử Diệp nghiêng đầu, ôn nhu cười: "Tất nhiên ta không xứng, trên thiên hạ này cũng chẳng có ai xứng, nhưng ta có thể khẳng định một điều, chỉ có ta mới có thể chữa trị nội thương của hắn, cũng chỉ có ta là cứu hắn khỏi địa ngục vào cái năm đó..."
Phương Ứng Khanh có hơi sửng sốt, rồi bật cười: "Thú vị! Y thuật của Sử công tử đây, ta không có nghi ngờ, nhưng nhân phẩm của ngươi thì ta không chắc."
Sử Diệp lại đáp: "Nếu ta muốn báo thù cho Sử gia, các người nghĩ các người có thể sống đến bây giờ? Ta có thể độc chết từng người mà thần không biết, quỷ không hay."
Nghe đến đây, một số đệ tử đã bắt đầu tức giận, xôn xao muốn chửi người, Dương Quý thô lỗ chỉ vào Sử Diệp nói: "Ngươi dám?"
"Sao không dám? Nhưng lương tâm ta không cho phép, chỉ cần không hại người thì có thể ngẩng cao đầu, vỗ ngực thật mạnh mà đối diện với các người."
Sử Diệp đột nhiên trở nên gay gắt, ánh mắt kiên nghị, ngữ điệu thập phần chắc chắn không thể lay dời.
Phương Ứng Khanh xếp cây quạt lại, đập đập vào lòng bàn tay: "Trưởng môn tính làm sao?"
Trương Tử Phong quan sát sắc mặt của Quan Đông Hàn, rồi nhìn đến vẻ mặt tin tưởng của Lâm Kỳ Hưng, hắn thở dài: "Được rồi! Sử Diệp sẽ lấy danh nghĩa là môn khách của tứ đệ, bất kỳ chuyện gì xảy ra đều do đệ ấy chịu trách nhiệm."
"Mau đưa A Hàn về phòng, ta sẽ đến truyền nội công cho nó."
Nói xong Trương Tử Phong liền dẫn đệ tử rời đi, Phương Ứng Khanh vội đi đến bắt mạch cho Quan Đông Hàn: "A Hàn con có sao không? Trời ạ..."
Sử Diệp giải thích: "Đông Hàn là vì cứu ta nên mới bị Thiên Long Chùy đập vào lưng, lục phủ ngũ tạng đều bị tổn thương, xương sống thì bị vỡ nứt nhưng không quá nặng, khí huyết lưu thông khó khăn, nội lực bị tiêu hao."
Tô Tinh Túc đáy mắt đã tràn lên tia tức giận hỏi: "Là ai làm?"
"Lô nhị thánh hiệp của quý phái! Lão ta muốn ta chết... Sau khi ta châm cứu cho lão thì... Đông Hàn dùng thân mình để đỡ cho ta... Là lỗi của ta..."
Sử Diệp chỉ toàn là cảm thấy đau lòng, chua xót, còn có chút áy náy, mi mắt cụp xuống nhìn mặt đất.
Cả ba vị trưởng lão đều nhìn ra, Sử Diệp là thật lòng, một người như vậy liệu có thể là ác nhân?
________________________
Quan Đông Hàn được đưa trở về phòng, sau đó bọn họ chỉ để lại Sử Diệp ở cùng với hắn.
Sử Diệp chỉnh lại nệm giường và y phục cho hắn, Quan Đông Hàn bất ngờ chụp lấy cổ tay y, thì thầm: "Lá gan huynh lớn thật, dám đấu khẩu với ba vị trưởng lão."
"Không làm như vậy thì bọn họ có để cho ta vào không?" Sử Diệp trừng mắt rút tay ra.
Y mở hòm thuốc lấy lá Ô Thề Sa ra vò nát rồi đưa đến bên miệng hắn: "Phải dùng thuốc đều đặn."
"Khó nuốt lắm... Huynh còn cách khác không?" Quan Đông Hàn nhớ lại hương vị đáng sợ kia, liền làm ra vẻ mặt đáng thương, mếu máo nói.
Sử Diệp thở dài, Ô Thề Sa là loại thảo dược cực kỳ nồng vị, lại rất khó để bào chế ra dạng khác, nếu sắc lên dùng thì dược tính bị mất đi phân nửa, nếu dùng để đắp ngoài da thì hiệu quả lại kéo dài rất lâu.
Sử Diệp suy nghĩ một lúc, liệu giã nát ra rồi làm thành bột thuốc có được không? Trong Bách Vạn Thảo không có nhắc đến, nhưng cũng nên thử để hiểu thêm.
Cứ thế y liền nhét thuốc vào miệng hắn, từ từ nói: "Được rồi, ta sẽ xem xét lại, nhưng hiện tại phải dùng thuốc, ngoan đi."
Quan Đông Hàn khóc không ra nước mắt.
Sau khi Sử Diệp rời khỏi phòng, đem mấy lá Ô Thề Sa ra nắng phơi để bắt đầu làm bột thuốc. Quan Đông Hàn liền chậm rãi ngồi dậy, khó khăn đi đến bàn viết một bức mật thư, rồi huýt sáo gọi chim bồ câu đến nhét vào ông trúc dưới chân nó.
Đã hai ngày hắn chưa kịp báo tin cho Uông Tần, sợ rằng ở đó gia gia đã lo đến điên rồi.
Một lúc lâu sau, Trương Tử Phong cùng ba vị trưởng lão đến, nói là phải chuyền chân khí, vận nội công để hỗ trợ trị thương cho hắn.
Quan Đông Hàn liền âm thầm ém lại nội lực của Hóa Dương tâm pháp, cố gắng giấu đi để họ không phát hiện.
Một chưởng sau lưng, một chưởng trước ngực, một chưởng trên đỉnh đầu, một chưởng ở bả vai phải, những luồng chân khí nóng hỏi luồn lách vào trong từng tâm mạch của hắn.
Khó bắt đầu bóc lên, Quan Đông Hàn mồ hôi đều đổ đầy người, Sử Diệp vừa bước vào liền có hơi bất ngờ, nhưng y vẫn cố giữ im lặng để không làm ảnh hưởng đến họ.
Qua một canh giờ, đột nhiên ba người họ cau chặt mày, bắt đầu thở dốc, sắc mặt ai nấy đều đỏ ửng lên.
Sử Diệp hoảng hốt đi đến, liều mình đưa tay vào bắt mạch từng người bọn họ, ngay khi vừa chạm vào cổ tay Trương Tử Phong, Sử Diệp đã ôm lồng ngực, cứ như có thứ gì đó đang chạy vào bóp chặt tim mình. . Ngôn Tình Trọng Sinh
Y vẫn có thể chịu đưng được, sau khi bắt mạch cho họ, Sử Diệp liền phát hiện nội lực của họ đang dùng quá mức, cứ như bị hút đi, hơn nữa chân khí của họ đồng loạt chạy loạn, e rằng sẽ bị phản phệ mà hộc máu.
"Việc này... Gặp vấn đề rồi..."
Sử Diệp liền mở hòm thuốc, lấy bộ châm ra, đâm lên hai đỉnh thái dương từng người, sau đó lại châm thêm một cây kim dài bằng một gang tay, bề rộng dày thêm một lớp.
Nhưng mà trông họ vẫn không ổn định lại, Sử Diệp bắt đầu bối rối, sau một lúc y bèn làm liều, dùng châm phong bế lại mạch môn của Quan Đông Hàn, rồi châm để giữ lại chân khí không bị thất thoát.
Sử Diệp hít thở thật sâu, dùng sức đẩy ngã Quan Đông Hàn, cắt đứt đường truyền của bốn người họ.
Sự việc bất ngờ đột ngột, bọn họ không kịp thu lại, luồn nội lực lớn công phá ra bên ngoài, đẩy ngã bốn người.
Sử Diệp vì liều mình gián đoạn truyền công, nội lực của cả bốn người như đao kiếm vô tình, hất văng Sử Diệp lăn ra đất, toàn thân đập mạnh xuống sàn, đau đến không kêu nổi.
Trưởng Tử Phong thở hổn hển, ngay khi tinh thần được ổn định lại lập tức vận khí giữ thân mình, mà ba người kia đều làm tương tự.
Sử Diệp chịu đựng cơn quằn quại trong lồng ngực, cố dùng sức đứng dậy đi đến kiểm tra Quan Đông Hàn.
Sau đó liền thở phào nhẹ nhõm: "May quá... Hắn chỉ ngất đi thôi, bốn vị vẫn ổn chứ?"
Trương Tử Phong quơ tay lên xuống, rồi dùng hai ngón để lên thái dương, hắn thở mạnh ra rồi nói: "Không sao, đa tạ Sử công tử ra tay kịp thời, nếu không bọn ta đã bị phản phệ chân khí."
Phương Ứng Khanh chậc chậc nói: "Không ngờ tiểu tử nhà ngươi cũng lanh trí lắm."
Sử Diệp cười trừ, toàn thân lúc này đã rã rời, hay tay đều đã run bần bậc như cầy sấy, đột nhiên một mùi gỉ sắt tanh tươi sộc lên mũi, từng giọt từng giọt đỏ thẫm chạy xuống.
Dương Quý hô lên: "Máu mũi!"
Sử Diệp chớp chớp mắt dùng ống tay áo đưa lên lau, quả nhiên là chảy máu cam rồi.
"Chắc là... Nội công của các vị quá mạnh... Ta không sao đâu..."
Sử Diệp lau đi vệt máu, rồi muốn đứng dậy đi rửa mặt, thế nhưng vừa mởi chuyển động một chút liền thấy ong ong xoay vòng.
Đầu óc mờ hồ, cảnh vật xung quanh đều xoay như chóng chóng, Sử Diệp ngã trên giường, hai mắt nhắm chặt nhưng mũi vẫn chảy máu.
Bốn người liền hoảng loạn, bế bổng y đưa vào sương phòng bên cạnh, rồi nhét vào miệng Sử Diệp một viên đan dược. Đợi sau khi y không còn chảy máu nữa mới rời khỏi.
Ở bên này, Quan Đông Hàn vừa hay tỉnh lại, cơ thể đã khỏe hơn rất nhiều, hắn nhớ lại khoảnh khắc trước, trong lúc truyền công lực, hắn đã không kiểm soát được Hóa Dương tâm pháp, để nó hút đi nội lực của cả bốn người, may mắn là Sử Diệp ngăn chặn, nếu không sẽ bị phát hiện ngay.
Hắn thở dài, chỉ sơ suất một tí mà lại khiến nam nhân chịu thiệt thòi, hắn quá yếu đuối rồi! Phải mạnh hơn nữa, mới có thể bảo hộ y.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]