Ngay tại thời khắc Long Nhị nằm xuống bên cạnh Miên Miên, nàng đã biết lục phũ ngũ tạng và kinh mạch trong cơ thể đã bị một chỉ Lan Hoa của Hồ Thanh Y đánh nát, nay chỉ còn chút hơi tàn.
Là nàng đã quá sơ xuất, là nàng đã quá khinh địch mới khiến Trang Miên Miên chết thảm như vậy.
Chỉ trong giây phút này, từng hình bóng của Miên Miên đều hiện lên rất rõ, lúc muội ấy cười, lúc muội ấy giận, lúc muội ấy thẹn thùng vì bị cưỡng hôn, tất cả đều rất chân thật với Long Nhị.
Nhưng nàng đi rồi.
Không còn cười, không còn nổi giận mắng Long Nhị là biến thái nữa.
Long Nhị dùng chút sức lực còn lại để đan vào bàn tay đã lạnh tanh kia.
Chờ ta ở cầu Nại Hà...
Nàng nhắm mắt, trút bỏ hơi thở cuối cùng.
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
"Tin! Tin!"
"Con mẹ nó! Muốn chết thì cút ra xa một chút. Báo hại ông đây tông phải thứ xui xẻo."
"Cô ta làm sao vậy?"
"Không biết nữa, đột nhiên cô ta lao ra đường, xe tải vừa hay chạy đến quẹt trúng cô ta."
"Này! Cô gì ơi! Không sao chứ?"
Người phụ nữ nằm giữa lòng đường, tiếng còi xe inh ỏi, tiếng bàn tán xôn xao, ồn ào ồn ào giống như cái chợ.
Cô ta đột nhiên mở mắt ngồi bật dậy, hoảng hốt nhìn xung quanh.
Đây là đâu? Tại sao lại kỳ quái thế này? Miên Miên đâu? Sử công tử đâu?
Long Nhị hung tợn túm lấy cổ áo của anh chàng trước mặt: "Đây
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-phong-tinh-minh-chu-hac-hoa-roi/2465097/chuong-76.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.