Qua ngày hôm sau, dùng cơn xong là Tâm Đăng tức tốc rời khỏi Nhất Tâm lâu, chàng đi nhanh như giông như gió trên con đường cũ.
Vì có bài học thấm thía ngày hôm qua nên đi đến khúc quanh Tâm Đăng liền dừng chân lại, đảo mắt nhìn quanh địa thế, thấy chỗ chàng rơi xuống hôm qua là một cái khe chiều ngang chỉ ba bốn trượng.
Tâm Đăng vội vàng trổ thuật khinh công Thanh Vân Tam Hiện để vượt sang con khe đó.
Qua đến bên kia, địa thế càng thêm hiểm trở, móc chiếc thẻ bằng gỗ ra, Tâm Đăng thấy có một mũi tên chỉ sang cánh tả.
Theo con đường ấy, Tâm Đăng đi lần về phía trước, đi được chừng hơn hai trăm trượng thì phía trước mặt chàng hiện ra một vùng bao la bát ngát, sóng gợn lăn tăn.
Đó là một cái hồ to rộng, chính giữa hồ nổi bật lên một tòa nhà bằng gỗ.
Bên cạnh hồ có một cây cổ thụ đã chết khô, gần đó trong vòng mười trượng, cây cỏ thảy đều khô héo.
Tâm Đăng nhìn thoáng qua cũng biết chỗ này ắt có chứa nhiều chất độc, chàng nghĩ rằng mọi điều bí ẩn chắc nằm trong ngôi nhà giữa hồ kia.
Quan sát địa thế, Tâm Đăng quyết định sẽ trèo lên cây cổ thụ rồi nhảy sang nóc nhà để xem xét động tĩnh.
Ý đã định Tâm Đăng vội vàng sử một thế Diệp Dực Song Khai thân hình của chàng như một con bướm khổng lồ bay bổng lên hơn mười trượng và đáp nhẹ lên cành cây khô héo kia.
Chừng ấy, Tâm Đăng quan
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-phat-tam-dang/1920402/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.