Trên gương mặt của Trác Đặc Ba thoáng hiện lên mấy nét hằn đau khổ, ông ta lắc đầu lẩm bẩm :
- Không ngờ hai mươi năm về trước, chỉ vì một phút lỗi lầm mà gây nên nông nổi...
Nói rồi ông ta ngậm ngùi mà lui vào ngôi nhà lầu, Tâm Đăng buồn khổ tự nói với mình :
- Xem tình thế này thì Trác Đặc Ba và Vân Cô không phải sống những chuỗi ngày hạnh phúc...
Nghe ngóng một chập, thấy không có gì biến động, chàng mới sẽ lén bước ra ngoài, thấy đó là một ngôi nhà lầu, kiến trúc tinh vi, sơn son thiếp vàng rực rỡ.
Có một cánh cửa đang khép hờ, chàng sợ Trác Đặc Ba bất thần xông ra ngoài, với tài bộ của ông ta thì chàng không thể nào tránh thoát.
Vì vậy chàng khe khẽ vòng quanh một vòng, thấy có một khe cửa hở ra, chàng sẽ lén bước tới, dòm qua khe cửa.
Tâm Đăng vừa ghé mắt vào đó, bất giác lòng mừng khấp khởi, vì rằng bên trong là một gian phòng trống trải chỉ đặt có một chiếc tủ sách, Trác Đặc Ba đang đứng trước tủ, sắc mặt thẩn thờ, trong tay đang cầm một vật.
Tâm Đăng sở dĩ lòng mừng, chỉ vì vật Trác Đặc Ba đang cầm trên tay đó chính là chiếc lông khổng tước của Bệnh Hiệp.
Tâm Đăng suýt nữa bật cười, vì rằng chàng không ngờ một món tín vật của Bệnh Hiệp lại phơi bày trước mắt chàng.
Trác Đặc Ba lẩm bẩm vài câu không rõ nghĩa, vì rằng lúc bấy giờ bên ngoài mưa tuôn xối xả, gió
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-phat-tam-dang/1920388/chuong-28.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.