Tâm Đăng giật mình ấp úng hỏi :
- Bạch đại sư, tại sao phải cắt tóc?
Điệp Bố lắc đầu, nở một nụ cười từ bi nói rằng :
- Đó là một điều lễ để hoàn tục, mi trở về hãy lo cắt tóc là vừa.
Tâm Đăng chắp tay vái Điệp Bố rồi lui ra, tâm tư của chú càng thêm não nề chua xót.
Mặc dù chú là một người xuất gia từ thủa nhỏ để nương tựa theo những người “tứ đại giai không”, nhưng mà tâm tư của chú không bao giờ được yên ổn như các đồng đạo xung quanh.
Tâm Đăng bước xuống lầu thì trời đã tối lắm rồi, nhưng chú chưa hề buồn ngủ, chắp tay sau lưng chú đi thẩn thơ bách bộ chung quanh Bố Đạt La Cung mà triền miên suy nghĩ.
Trong một năm gần đây, hoàn cảnh đã làm cho chú thay đổi nhiều lắm và lo buồn cũng nhiều lắm.
Đêm trường vắng lặng.
Nhất là đêm ở vùng Tây Tạng thì càng thêm tiêu điều buồn bã, bầu không khí lạnh lẽo vô cùng.
Tâm Đăng từ từ tiến về phía trước điện, khẽ đẩy cửa bước vào chuẩn bị tụng kinh trước bài vị, để làm cho tâm tư của mình được yên tĩnh.
Khi ánh mắt của chàng chạm phải bài vị, chú nghĩ thầm :
- Thật là lạ, cả nhà Vân Cô đều đoàn tụ, vậy thì bài vị này của ai?.. và tại sao Vân Cô lại giấu sự thật này với chồng bà ta?
Nghĩ đến đó, Tâm Đăng nhớ kỹ lại những cảnh tượng khi gặp Vân Cô hai lần, lòng ngờ vực
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-phat-tam-dang/1920381/chuong-24.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.