Một tiếng hú vang lừng trỗi dậy, một chiếc bóng mờ từ trên một cành cây gần đó vù vù bay xuống.
Khí thế cực kỳ hung bạo, như rồng thiêng xuống biển, như phi tướng quân xuống trần, rơi vào giữa hai người, vung song chưởng ra, chọi lại với hai bàn tay sắt thép.
Tâm Đăng giật mình nhìn kỹ, thấy đó là một lão già tuổi đã ngoài ngũ tuần, mặt mày dạng rỡ, cặp mắt tinh anh lão ta mặc một chiếc áo dài nâu, chân mang một đôi võ hài tuyệt đẹp.
Trên tay lão, còn kẹp một ống sáo bằng bạch ngọc sáng ngời.
Chú còn đang kinh dị cho tài của người này, dám cả gan dùng sức mạnh để chọi lại giữa hai nguồn áp lực của Lư Âu và Thiết Điệp, chợt nghe Vạn Giao cười nói :
- Ngươi là ai!... thì ra là Khúc huynh...
Nghe tiếng “Khúc” Tâm Đăng mới biết người này chính là Khúc Tinh, người có biệt hiệu Quá Thiên Phong.
Chàng cứ nghĩ Khúc Tinh là một lão già gầy gò ốm yếu hình dáng kỳ quặc, nào ngờ ông là một nho sĩ có bề ngoài hào hoa phong nhã, thái độ cao sang.
Và vào lúc đó, hai tiếng “bốp” khô khan nổi dậy của Thiết Điệp và Lư Âu thảy đều thối lùi hai bước.
Khúc Tinh xá chào một vòng tròn, đoạn cười nói :
- Khúc Tinh xin ra mắt quý bạn!
Thiết Điệp và Lư Âu mặc dù đang bực tức, nhưng trông thấy một người bạn già đã cách biệt mười tám năm trường, không bảo nhau, cả hai thảy dằn cơn bực tức, Lư Âu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-phat-tam-dang/1920363/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.