Tiếp theo tiếng rú đó, là một bóng người từ trên sà xuống, rơi vào giữa khoảng Tâm Đăng và Vạn Tiềm.
Tâm Đăng nhìn kỹ thấy đó chính là Lư Âu, bà ta sắc mặt xanh rờn, đôi mắt trợn trừng, mà đôi má của Vạn Tiềm vừa thủng một lỗ, máu tươi chảy ra từng giọt... từng giọt...
Thần sắc của Vạn Tiềm cực kỳ kinh hãi, Lư Âu cười sắc lạnh :
- Vạn lão nhị! Mi thật là to gan mới dám văng tục trước mặt ta. Mi phải gánh lấy tai họa mà mi chuốc lấy, mi đã trúng ám khí của ta, không lo thang thuốc, trong bảy ngày ắt không toàn tính mạng.
Vạn Tiềm nghe nói, hồn vía lên mây, vội vàng phủ phục trước mặt Lư Âu mà nài nỉ :
- Lư cô, tội tôi thật đáng chết, nhưng ngoài thuốc giải của Lư cô, tôi không biết đi đâu tìm thuốc...
Lư Âu vẫn lạnh lùng sắc mặt :
- Mi dại dột tự dẫn thân vào chỗ chết! Mi có nghe Lư cô này đả thương người rồi lại cứu hay chăng?
Vạn Tiềm nghe nói cực kỳ thất vọng, hắn muốn đi mà không dám, vì rằng sinh mạng của hắn vô tình đã nằm trong bàn tay Lư Âu.
Tâm Đăng trong lòng bất nhẫn, xá Lư Âu mà rằng :
- Lão tiền bối, xin mở lòng nhân đức cứu hắn một phen.
Tâm Đăng vừa dứt lời bỗng thấy Lư Âu trợn mắt nhìn mình, rồi lại nhìn Vạn Tiềm mà im lặng không trả lời.
Vạn Tiềm thấy mình chắc chết trước mắt, không ngờ Tâm Đăng lại lo cho yên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-phat-tam-dang/1920345/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.