Quay đầu nhìn lại, Tâm Đăng thấy dưới bóng trăng mờ, gió thổi lao xao, lá khua xào xạc, mà không có một bóng người.
Tâm Đăng càng thêm kinh dị, lớn tiếng nói rằng :
- Lão tiền bối có điều chi chỉ giáo, sao không xuất đầu lộ diện?
Câu nói vừa dứt thì sau lưng chàng có tiếng cười nổi lên như nắc nẻ, giọng nói ban nãy lại vang lên :
- Thôi ta chẳng đùa nữa.
Dứt lời từ dưới rặng cây có một bóng người lách mình bước ra.
Tâm Đăng thấy đó là một lão già đầu sói, tuổi ngoại thất tuần, sắc mặt của ông nhợt nhạt, thân thể gầy gò, dường như một người đang lâm trọng bệnh.
Lão ta chệnh choạng bước tới, ho lên sù sụ. Tâm Đăng bước tới đỡ, lão ta hổn hển nói rằng :
- Chú tiểu thật có lòng tốt!
Lão vừa ho vừa vừa ngồi xuống, Tâm Đăng cũng thò tay đặt vào hậu tâm của lão ta, giúp lão dằn cơn ho xuống.
Tâm Đăng hỏi :
- Công lực của ông cao thâm đến thế, cớ sao lại mắc bệnh?
Lão già trợn mắt :
- Ai bảo ta biết võ?
Tâm Đăng cười trả lời :
- Ban nãy tôi nghe ông nói chuyện sau lưng, quay lại thì ông đã đi xa một trượng, như vậy thì khinh công của ông thuộc vào hàng thượng thừa.
Lão già cười chua chát :
- Ờ... thì ta biết võ vậy... Mi cũng biết võ... Thầy mi là ai?
Tâm Đăng thành thật trả lời :
- Thầy tôi là Cô Trúc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-phat-tam-dang/1920341/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.