Editor: Mèo ™
Vừa mới tỉnh dậy, là thời khắc Diệp Tử Nhuy buông lỏng phòng bị nhất, gương mặt cô vẫn đầy cảm xúc chưa kịp thu lại, phiền lòng, buồn ngủ, mệt mỏi, còn có mơ hồ... Bên má phải cô vì nằm nghiêng quá lâu nên đã in hằn lên vài vệt đo đỏ dài khoảng 5 6 cm.
“Ông chủ Chu...” Giọng cô khàn khàn, dường như cô đã trải qua một sa mạc mà không có một giọt nước vậy. “Sao ông lại ở đây?” Cô hỏi ngay mà không cần suy nghĩ gì, hỏi xong cô liền hối hận. Ông ấy là ông chủ, chưa về thì có gì kì lạ đâu.
Diệp Tử Nhuy cười cười, che giấu sự đường đột lúc nãy của mình.
Phòng làm việc yên tĩnh, ánh đèn phát ra ánh sáng nhàn nhạt. Hai người đứng ở đây cũng khá là lúng túng.
Vẻ mặt Chu Nhuận Chi vẫn bình thản như thường. “Tôi quay lại lấy chút đồ. Bây giờ cô mới về sao? Để tôi đưa cô về.”
Diệp Tử Nhuy im lặng mấy giây sau mới phản ứng được. “Dạ được, cám ơn ông.”
Chu Nhuận Chi khẽ cười. “Tử Nhuy, tôi chỉ lớn hơn cô một chút thôi, nói chuyện với tôi không cần dùng kính ngữ đâu. Như vậy sẽ làm tôi có cảm giác như mình đã già 80 tuổi đấy.”
Diệp Tử Nhuy cúi đầu đi bên cạnh anh, ở giữa hai người có một khoảng trống, không xa không gần. Cô nhìn xuống nền gạch hoa văn, đan xen hợp lý. “Ông là ông chủ của tôi.” Giọng cô rất nhỏ.
Khoé miệng Chu Nhuận Chi nhếch lên thành một nụ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-phan-ruc-ro/3260638/chuong-63.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.