🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

Editor: Mèo ™



Lúc này trên sân trường mới sáng sớm vẫn còn vắng lặng an bình, sương sớm giăng khắp, cảnh vật xa xa hoàn toàn mơ hồ không nhìn rõ. Trên đường có một vài sinh viên đến sớm.



Trần Thiệu Thần vội vàng chạy tới phòng vẽ tranh của khoa Mỹ thuật, dọc theo đường đi, tim của anh như bị treo ngược lên cành cây.



Rời khỏi kí túc xá, Diệp Tử Nhuy và Đường Thanh cũng hấp tấp chạy tới, hai người vừa chạy vừa thở hồng hộc. “Trần sư huynh, em vừa mới hỏi mấy người bạn cùng lớp, tối hôm qua đúng là Cố Phán còn ở lại phòng vẽ tranh đến hơn 12h đêm.”



Trần Thiệu Thần gật đầu tỏ ý đã biết, ngũ quan kiên nghị, không nói thêm gì.



Ba người cùng bước lên từng bậc thang, đi tới trước cửa phòng vẽ.



“Cửa khoá rồi.” Đường Thanh nói. “Có thể cậu ấy không có ở bên trong.”



Diệp Tử Nhuy dùng sức đập đập cửa.



Cố Phán ngủ mê man, mí mắt nặng trĩu, hơi hé ra một khe hở nhỏ, mơ mơ máng màng nghe thấy bên ngoài có tiếng động. Cô muốn ngồi dậy, nhưng không còn chút hơi sức nào.



Cô biết có thể là có người tới đây.



Khoé miệng cô cong lên một chút ý cười, là nụ cười yên tâm.



“Có lẽ cậu ấy không có ở trong đó.” Đường Thanh khẩn trương nói.



“Là ai giữ chìa khoá phòng vẽ tranh?” Trần Thiệu Thần hỏi.



“Bình thường đều do lớp trưởng giữ, nhưng mấy ngày nay chúng em phải vẽ cho kịp thời gian nên có nhiều người mượn,

Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-phan-ruc-ro/3260612/chuong-37.html

Chương trước
Chương sau
Nghe truyện Cố Phán Rực Rỡ
Chương 37
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.